"Khi em còn bé, đặc biệt thích truyện cổ tích công chúa hoàng tử, em tưởng tượng qua, có một ngày, có thể cùng người yêu, ngồi trên bánh xe quay, bầu trời bắn đầy pháo hoa, anh ấy cầu hôn với em..."
Nói được một nửa, cô đột nhiên cảm giác có chút không đúng.
"Này! Anh có phải... xem lén nhật ký của em không?!"
Trên mặt Mộ Nhã Triết có một tia xấu hổ bị vạch trần.
Vân Thi Thi trông thấy anh né tránh, hai tay giữ mặt anh, khiến cho anh không thể không nhìn cô chính diện.
"Thành thật khai báo! Có phải không, vụng trộm xem nhật ký của em sao?!"
Cô thời thiếu nữa có thói quen viết nhật ký, bởi vậy, bất kể là tâm tình hay là lý tưởng, bất luận là cảnh ngộ hay là lông gà vỏ tỏi, cô đều thích ghi chép vào nhật ký.
Vân Thi Thi nghĩ như thế nào đều cảm giác có điểm gì là lạ.
Cầu hôn hôm nay, cùng cảnh cầu hôn cô từng ảo tưởng trong nhật ký, giống hệt.
Sẽ không phải, là người đàn ông này len lén xem nhật ký của cô, cho nên, đạo diễn một màn này?!
Mộ Nhã Triết lúng túng ho một tiếng, lập tức "Ừ" một tiếng.
Thật sự là anh len lén xem nhật ký, nhưng, đó là bởi vì lúc Hữu Hữu thu xếp đồ đạc, vô ý để quên.
Anh không biết là quyển nhật ký, nhặt lên lật vài trang, liền tới một tờ trong đó.
Phía trên, là thời niên thiếu của Vân Thi Thi, bút ký non nớt.
Anh đọc nhanh như gió, xem vài lần, liền ghi tạc tâm nguyện của cô vào lòng.
Mộ Nhã Triết nói chi tiết tất cả cho cô.
Vân Thi Thi nghe, mặt ngoài bất động, nội tâm lại cực kỳ cảm động.
"Mộ Nhã Triết..."
Cô cúi đầu, do dự chốc lát, lập tức mỉm cười: "Cảm ơn anh!"
Cám ơn anh, yên lặng hoàn thành từng mong muốn không thể thành của cô!
Bánh quay hạ xuống, khi cửa mở ra, pháo hoa lại bắn lên.
Vân Thiên Hữu và Tiểu Dịch Thần giống như hai tiểu thiên sứ, trong tay cầm bánh sinh nhật xuất hiện ở trước mặt cô.
"Mẹ! Sinh nhật vui vẻ!"
Giọng hai đứa bé non nớt thật sự đáng yêu.
Vân Thi Thi lại một lần nữa bị kinh ngạc!
Đến mức cô kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, nhất thời không kịp phản ứng!
Thì ra, hôm nay là sinh nhật của cô?
Cô lại không có phát giác, lại không nghĩ rằng, hai nhóc con này lại nhớ kỹ sinh nhật của cô, thậm chí sớm chuẩn bị bánh kem và quà tặng, còn có kinh ngạc lớn như vậy!
Vân Thi Thi cảm động, nước mắt lập tức dâng lên.
Cô ở đoàn làm phim lâu như vậy, tách ra khỏi hai đứa nhỏ lâu như vậy, vô cùng nhớ mong.
Vân Thi Thi hơi cúi thấp người, giang hai cánh tay: "Hai bảo bối, mẹ nhớ các con muốn chết!"
"Mẹ..."
Tiểu Dịch Thần "Ô" một chút, hốc mắt cũng ẩm ướt, lập tức nhào vào trong ngực cô.
Hữu Hữu cưng chiều bật cười, cậu mấp máy môi, có chút xấu hổ đi tới bên cạnh Vân Thi Thi, đem vương miện tự tay chế tác đeo lên cho cô.
"Mẹ yêu quý, sinh nhật vui vẻ, hi vọng mẹ luôn luôn vui vẻ! Hữu Hữu sẽ vĩnh viễn yêu mẹ!"
Cậu giữa lấy mặt cô, thâm tình hôn lên gò má cô.
Vân Thi Thi cảm động ôm cậu vào trong ngực, ôm chặt hai bánh bao, không buông tay được.
"Mẹ rất nhớ các con!"
Tiểu Dịch Thần nghe vậy: "Tí tách" rơi mấy giọt nước mắt.
"Mẹ, tại sao lâu như thế không trở về nhà?! Con rất nhớ mẹ!"
Vân Thi Thi nghe, nhất thời tim như bị đao cắt, thương yêu không thôi: "Thật xin lỗi, Tiểu Dịch Thần... Mẹ sai rồi."