Anh ôm cô, trong con ngươi, thần sắc quyến luyến, đáy mắt lộ ra vấn vương.
"Em không biết, em không có ở đây nửa tháng, anh còn mơ thấy em."
Một câu, lại làm cho tim cô đập thình thịch.
Giọng anh tà mị dán bên tai cô, hơi thở ấm áp thổi trên gương mặt cô.
Một câu rải rác, lại lộ ra ý vị sâu thẳm.
Vân Thi Thi có chút khẩn trương siết chặt tay, mặt xấu hổ đỏ tới mang tai.
Nhớ sao...
Cô cũng nhớ anh.
Chỉ là, trong đoàn làm phim, ngoại trừ quay phim, tất cả thời gian đều tiêu vào việc đọc kịch bản, sau khi khai máy, bời vì xét duyệt, có chút nội dung cốt truyện cần thay đổi, khi quay, lời kịch thay đổi nhiều hơn nữa, bởi vậy, cô tiêu thời gian vào thuộc kịch bản,.
Nhưng cô... Cũng không nhớ sao.
Cô đã từng xin Cố Hiểu Dương nghỉ, muốn muốn về nhà với con với anh.
Nhưng lại vô tình bị bác bỏ.
Tần Chu cũng khuyên cô, khi vừa khai máy, không nên xin phép nghỉ, nếu không, sẽ để cho những người khác trong đoàn làm phim hiểu lầm cô đang hưởng thụ đặc quyền!
Đoàn làm phim, nhiều người nhiều miệng, nói cái gì đều rất mẫn cảm, nếu không cẩn thận, sẽ rước lấy vô số chỉ trích.
Mộ Nhã Triết thấy cô không có trả lời, có chút bất mãn bắt lấy cằm cô, nheo mắt lại: "Chẳng lẽ, em trơ mắt để cho anh phòng không gối chiếc?"
Phòng không gối chiếc?!
Phì ——
Vân Thi Thi kém chút bị anh làm cho tức cười.
"Này... Cái gì gọi là phòng không gối chiếc?!"
Vân Thi Thi bị giọng ủy khuất u oán của anh làm cho dở khóc dở cười. "Này, Mộ Nhã Triết, anh đừng làm loạn!"
"Anh không có loạn!"
Mộ Nhã Triết nhíu lông mày.
Anh thật sự không muốn để cho cô tiếp tục trà trộn vào làng giải trí.
Loại địa phương đó, quá loạn, ngợp trong vàng son, coi trọng vật chất, mặc kệ nam nữ, đều là một nơi có hành vi phóng túng!
Làng giải trí, nói giới văn nghệ, kỳ thật đâu phải?
Chảng qua chỉ là mở vườn hoa cho nhà tư bản, để những danh môn quyền quý thỏa thích hưởng thụ, đùa bỡn, sớm không phải thuần túy như vậy.
Đầu năm nay, có thể hái được sừng trong làng giải trí, tất cả đều là có kim chủ phía sau.
Mặt ngoài, thoạt nhìn là ngôi sao đánh cược.
Kỳ thật, đánh cược thực sự là nhà tư bản phía sau họ.
Cô thích diễn, có thể, nhưng, anh không hy vọng cô coi diễn là sự nghiệp.
Trước đó, anh từng nghĩ tới, cô thích diễn, như vậy tuy anh không thích cô tiến vào giới giải trí, không thích cô làm chuyện như vậy, nhưng làm người đàn ông của cô, anh không nên quấy nhiễu cô, nên nhất định cho cô tự do nhất!
Nhưng mà bây giờ, anh lại cảm thấy, không thể như vậy.
Cô coi diễn như sự nghiệp, như vậy, thời gian dành cho anh sẽ rút lại.
Anh chờ ròng rã nửa tháng, không có cô làm bạn.
Thiếu đi cô, anh cảm giác thời gian không thú vị.
Nhớ cô, bất kể là thể xác tinh thần, đều đang điên cuồng nghĩ tới cô, không có thuốc chữa!
Anh vô cùng nhớ việc được ôm cô chìm vào giấc ngủ, bây giờ, bất kể nhắm mắt lại, hay là mở to mắt, bên giường lại trống rỗng, phòng lớn như thế, lại cho người ta một loại cảm giác lạnh lẽo.
Trước kia, thời gian cô ở nhà, mỗi khi anh về đến nhà, luôn luôn cảm giác ấm áp.
Nhưng bây giờ, đẩy cửa ra, lại luôn cảm thấy trong nhà thiếu đi một người!
Quá lãnh lẽo.
Điều này không khỏi làm anh nhớ lại, thuở thiếu thời, lúc cha mự không có ở đây, cảm giác trong nhà trống rỗng cô đơn, không chỗ có thể về, khó mà xua đuổi.