Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1713: Tống Ân Nhã Cầu Xin



Vân Thi Thi cười ngạo mạn, lại có vẻ đúng lý hợp tình: “Thẻ của chồng tôi, giao cho tôi quản, có vấn đề gì sao?”

“…”

“Huống hồ tiền chồng kiếm được để cho vợ tiêu, chẳng lẽ không phải là chuyện hiển nhiên sao? Ở đây cô có tư cách gì mà ghen tị với tôi?”

“Ghen tị sao? Vì sao tôi phải ghen tị với cô?”

Vân Thi Thi lắc đầu thở dài, “Còn nói không phải ghen tị, ánh mắt đều đỏ cả rồi.”

“Thực buồn cười! Vân Thi Thi, tôi nói cho cô biết, anh Mộ không có khả năng cưới cô đâu!”

Vân Thi Thi đột nhiên ngắt lời cô ta: “Tống Ân Nhã, chúng tôi lĩnh giấy chứng nhận rồi.”

“Lĩnh giấy chứng nhận sao…?”

“Ừ!”

“Cô nói dối! Cô… Cô gạt tôi!”

Vân Thi Thi giận quá thành cười, khóe môi cong lên cực kỳ tao nhã: “Chuyện này cần gì phải nói dối! Ha ha. Tống Ân Nhã, không phải cô có rất nhiều thủ đoạn sao, lời này của tôi có phải là nói dối hay không, cô có cách để xác minh, đúng không?”

Nói xong, cô cầm lấy túi đồ mình mua, cũng không quay đầu lại rời đi!

Tống Ân Nhã đắm chìm trong sự kinh ngạc, khó có thể lấy lại tinh thần, thậm chí trong lúc này, đã quên đuổi theo để hỏi rõ ràng.

Những lời Vân Thi Thi nói vừa rồi, nói giống như là sự thật, bộ dạng không giống nói dối.

Trong lúc này cô ta trái lại lại có chút chột dạ rồi.

Có chút… Không thể tin được!

Không có khả năng?

Sao anh Mộ có thể lấy người phụ nữ này được?

Anh thật sự nghiêm túc như vậy sao?

Tống Ân Nhã nghĩ đến Vân Thi Thi có thể nói thật, cô và anh Mộ thật sự lĩnh giấy chứng nhận, gấp đến độ ngơ ngẩn rơi nước mắt!

Giống như lời Vân Thi Thi, nếu Tống Ân Nhã muốn xác minh chuyện này, phải giở chút thủ đoạn.

Khi Tống Vân Tích nhận được điện thoại của Tống Ân Nhã lòng như lửa đốt, vội vàng chạy về nhà, thấy Tống Ân Nhã co rụt trên ghế sofa, khóc đến hai mắt đỏ bừng.

Trong lúc này Tống Vân Tích có chút lúng túng, lại không biết rốt cuộc là ai làm em gái anh ta thương yêu ấm ức như vậy.

Anh ta vội vàng hỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai bắt nạt cô ta.

Tống Vân Tích nghe vậy lại tức giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. “Ân Nhã, không phải anh đã nói với em rồi sao, em như vậy là tự rước lấy nhục! Không phải anh đã từng nói với em rồi sao, em và chú Mộ không có khả năng, cho nên em hãy quên chuyện này đi!”

“Anh! Không cần, không cần phải vô tình như vậy…”

Tống Ân Nhã bất lực nói: “Van cầu anh, van cầu anh giúp em một việc có được không?”

“Việc gì?”

“Kẻ tiện nhân đó nói, anh Mộ và cô ta lĩnh giấy chứng nhận, anh giúp em điều tra một phen, chuyện này có phải là thật hay không? Làm ơn!”

“Không được!”

Tống Vân Tích lắc đầu, dứt khoát từ chối. “Chuyện này nếu để chú Mộ biết được, anh khó sống lắm.”

“Sẽ không đâu! Anh lợi hại như vậy, sẽ không để cho anh Mộ biết đâu!”

Tống Ân Nhã vừa nói, ở bên cạnh cầu xin: “Van cầu anh, giúp em đi mà! Em thề, anh! Em thề nếu anh Mộ thật sự kết hôn với người phụ nữ đó, như vậy… Em sẽ hoàn toàn hết hy vọng với anh ấy!”

Lời này làm Tống Vân Tích dao động mạnh.

Anh ta nhìn thoáng qua cô ta, nửa tin nửa ngờ: “Thật sao?”

“Dạ! Là thật!” Tống Ân Nhã nói đồng ý.

Tống Vân Tích dao động rồi.

Anh ta hi vọng từ trong đáy lòng, em gái ngốc này không cần dây dưa với người đàn ông đó nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.