Trước cổng trường học, một chiếc xe Bentley xa hoa đỗ lại.
Chuông tan học vang lên.
Vân Thiên Hữu vừa đi ra cổng trường, chuông điện thoại di động đột nhiên rung lên.
Cậu thấy là số của Cung Kiệt, sau khi nhấn nút nghe, híp híp mắt lại: “Cậu, có chuyện gì thế ạ?”
“Cậu đợi cháu ở cổng trường.”
Vân Thiên Hữu ngắm nhìn bốn phía, cuối cùng trông thấy một chiếc xe Bentley xa hoa có rèm che, cậu đi qua, lái xe lập tức đi xuống xe, cung kính mở cửa sau xe cho cậu.
Cậu nhóc vừa mới bước lên xe, đột nhiên trông thấy ghế dựa an toàn cho trẻ em được trang bị ở phía sau, khóe mắt giật giật mạnh một phen.
“… Đây là?”
“Ghế dựa an toàn cho trẻ em.”
Cung Kiệt giải thích một phen, lập tức cười dịu dàng: “Cậu thương cháu, đến đón cháu, cố ý vì cháu mà chuẩn bị đó.”
Hữu Hữu trợn trừng mắt: “…”
Mẹ nó thật giống như thiểu năng trí tuệ.
“Cháu không ngồi.”
“Vì sao?”
“Ngồi ghế dựa này không thoải mái.”
Cung Kiệt cười nói: “Vậy ngồi ở trên người cậu, có được không?”
Hữu Hữu trợn trừng mắt lần thứ hai.
Mẹ nó thật giống như thiểu năng trí tuệ.
Ai muốn ngồi lên người cậu.
Cung Kiệt không đợi cậu trả lời, vươn hai tay ra, ôm cậu ngồi lên người mình, cao giọng ra lệnh: “Lái xe!”
“Dạ!”
Xe chậm rãi khởi động.
Trên đường, Hữu Hữu cảnh giác nhìn thoáng cảnh tượng không ngừng đi qua bên ngoài cửa sổ xe, có chút hoài nghi hỏi han: “Cậu muốn lừa bán cháu đi nơi nào?”
“Lừa bán sao?”
Cung Kiệt giống như nghe được một chuyện buồn cười, môi mỏng khẽ nhếch, cười bất đắc dĩ: “Cháu ngoại trai của cậu, cậu có thể lừa bán cháu đi chỗ nào chứ?”
“Mẹ nói, nhất định phải biết bảo vệ chính mình, ngoại trừ mẹ và cha, mọi người đều có thể lừa bán cháu.”
Dừng một chút, Hữu Hữu dùng ánh mắt cực kỳ cảnh giác nhìn về phía Cung Kiệt: “Cho dù là cậu thân mến của cháu, cũng nên đề phòng như vậy!”
Cung Kiệt: “…”
Cảm giác mình bị ghét bỏ rồi.
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua cậu nhóc, ra vẻ nghiêm túc nói: “Có đôi khi cảnh giác như vậy không phải là chuyện tốt. Huống hồ ai sẽ luẩn quẩn trong lòng, đi lừa bán một người đứng đầu khủng bố như vậy.”
“Cậu yêu quý, phiền cậu chú ý lời nói.”
Hữu Hữu thanh minh: “Người đứng đầu khủng bố, đó là hình dung cậu. Cháu á, là một đứa bé ngoan thuần khiết như ánh mặt trời, không hề làm những việc khủng bố.”
Cung Kiệt nhàn nhạt châm chọc nói: “Cháu không làm, cháu chỉ ra lệnh cho một đám phần tử khủng bố mà thôi.”
Hữu Hữu tao nhã ôm hai cánh tay, khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo.
Cung Kiệt lại cười, vểnh cao cái mũi đáng yêu, trêu chọc nói: “Nhưng mà có ai có thể nghĩ đến, một người như vậy lại là một cậu nhóc bảy tuổi, Hữu Hữu, cháu giấu quá sâu rồi!”
“Những thứ vô nghĩa này, xin miễn ạ!”
Hữu Hữu dơ tay, cực kỳ có khí thế chặn trêu chọc của Cung Kiệt, nâng mắt nhìn anh: “Cậu tìm cháu có việc gì ạ?”
“Không có việc gì thì không thể tìm cháu chơi đùa được à?”