Hữu Hữu dừng một chút, lại nói: “Mẹ chắc chắn hi vọng ở thời khắc quan trọng như vậy, có cậu chứng kiến.”
Đôi mắt Cung Kiệt ngưng lại, có vẻ đăm chiêu.
…
Đêm nay Hữu Hữu cùng Cung Kiệt mượn rượu giải sầu sầu càng sầu hơn.
Cung Kiệt gợi lên ưu thương ẩn sâu trong đáy lòng cậu.
Nói thực, mẹ sắp kết hôn, cậu ngoài mặt chúc phúc, là cao hứng, trong lòng vẫn có chút nhàn nhạt không bỏ xuống được.
Hóa ra ẩn sâu trong đáy lòng, nhìn Cung Kiệt tội nghiệp liếm miệng vết thương, cảm xúc của cậu cũng bị cuốn theo, vì thế hai cậu cháu kề vai sát cánh, cùng nhau mất mát.
Vân Thi Thi đương nhiên không biết Hữu Hữu ăn tối cùng Cung Kiệt.
Hữu Hữu chỉ nói có việc, ăn bữa tối xong sẽ về nhà.
Vân Thi Thi không yên lòng, Hữu Hữu gửi một tấm ảnh của Lý Hàn Lâm qua, thuận lợi qua cửa.
Mà Tiểu Dịch Thần thì sao?
Biết được mẹ và cha sắp đính hôn, cao hứng như ngồi trên khinh khí cầu, bay lên trời rồi.
Quá vui vẻ!
Sao không vui vẻ được chứ?
Từ nay về sau, một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận, đây chính hạnh phúc cậu nằm mơ cũng không nghĩ đến.
Bữa tối, Vân Thi Thi làm vằn thắn ăn.
Cô hiếm khi vui vẻ, nghĩ nếu rảnh rỗi, cô lại làm bánh chẻo ăn.
Đã lâu rồi không ăn bánh chẻo, nói đến bánh chẻo, Hữu Hữu làm bánh chẻo là tuyệt nhất, có phần nhớ, chỉ là hiện giờ Hữu Hữu không có ở nhà, cô quyết định tự mình ra tay, cơm no áo ấm.
Kết quả…
A, đã lâu rồi không làm vằn thắn, hơn nữa không có Hữu Hữu ở bên cạnh chỉ điểm, không có người chỉ đạo, cô làm bánh chẻo hình thù kỳ quái, hình tượng không dính bụi trần.
Không dính bụi trần ý là: Người bình thường không có làm thành hình dạng như vậy.
Tiểu Dịch Thần đứng bên cạnh nhìn không nổi nữa, yên lặng nói thầm một câu: “Hữu Hữu làm bánh chẻo không phải như vậy.”
Một mũi tên xuyên tim…
Vân Thi Thi ôm ngực chống đỡ thân thể, hiển nhiên là bị đả kích.
Tiểu Dịch Thần gảy bánh chẻo có hình dạng kỳ lạ lên, lẩm bẩm nói: “Có thể ăn được thứ này sao?”
Vân Thi Thi hoàn toàn ngã xuống đất không dậy nổi.
Tiểu Dịch Thần ghét bỏ: “Haizz, trong nhà không có Hữu Hữu là không được! Mẹ, mẹ vẫn nên gọi đồ ăn thôi. Hôm nay cha về muộn!”
Nói xong cậu đau khổ nâng má, ngồi bên cạnh bàn, trong lòng yên lặng oán hận: Vì sao Hữu Hữu không mang theo cậu đi ăn bữa tiệc lớn? Vứt bỏ cậu ở nhà.
Trái tim bị tắc.
Vân Thi Thi an ủi cậu: “Tiểu Dịch Thần, thực xin lỗi, hôm nay trạng thái của mẹ không tốt, kỳ thật mẹ làm bánh chẻo rất được, chỉ là lâu rồi không xuống bếp.”
“Mẹ, mẹ không thể ỷ lại quá nhiều vào Hữu Hữu…”
“…”
“Con có cảm giác Hữu Hữu làm hư mẹ rồi, haizz. Đau lòng cho Hữu Hữu…”
Vân Thi Thi nôn ra máu.
Hình như là có một chút!
“Mẹ sai lầm rồi.” Vân Thi Thi khóc không ra nước mắt, “Mẹ nhất định sẽ học làm nội trợ thật tốt!”
“Mẹ, con chỉ nói đùa thôi, me đừng coi là thật!”
Tiểu Dịch Thần thấy bộ dạng cô mất mát, khẩn trương nói: “Kỳ thật mẹ không cần phải làm nội trợ! Mẹ chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa là được!”
Vân Thi Thi nhìn bàn bừa bãi, cuối cùng quyết định gọi đồ ăn làm sẵn!
Đêm dài.
Lúc Mộ Nhã Triết trở về, hai cậu nhóc đều đã nằm ngủ, Vân Thi Thi ngồi trên ghế sofa, lẳng lặng nhìn kịch bản, đợi anh về nhà.
Thấy anh trở về, Vân Thi Thi lập tức nhận tiền, nhào vào trong lòng anh, ôm anh: “Sao anh về muộn vậy?”