Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1742: Hoa Cẩm, Anh Hơi Quá Đáng Rồi!



"Hoa Cẩm, đùng buồn nữa...Mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi!"

Còn chưa nói hết câu- -

Lại thấy bất thình lình Hoa Cẩm trưng ra một khuôn mặt đầy tươi cười đùa giỡn

"Ha ha! Bị lừa đi?!"

Anh ta chỉ vào cô, thấy vẻ mặt thương cảm của cô, cười nhạo nói: "Thi Thi, đùa cô thật vui! Tôi cũng chỉ đùa cô một chút mà cô đã tin là thật! Cô thật dễ lừa!"

"Anh - -?!"

Vân Thi Thi giận, giận quá thành cười: "Vừa rồi là anh gạt tôi?!"

"Cái gì mà gạt cô!"

Hoa Cẩm ấm ức nói: "Tôi cũng chỉ nhàm chán, cho nên mới đùa cô một chút thôi! Không nghĩ tới cô lại tưởng thật! Thật thú vị!"

Vân Thi Thi tức giận không nói lời nào, sắc mặt xanh mét.

Hoa Cẩm thật cẩn thận quan sát sắc mặt của cô, thấy cô thật tức giận, anh ta lại có chút luống cuống tay chân.

Anh ta mấp máy môi, đáng thương kéo kéo ống tay áo của cô, dáng vẻ bất lực như đứa trẻ làm sai chuyện, vẻ mặt như đưa đám nói: "Được rồi! Tôi sai rồi, không đùa cô nữa! Vừa rồi những chuyện kia đều là gạt cô! Cô không nên tưởng thật được không? Tôi tiến vào làng giải trí, thực ra là do có khuôn mặt đẹp, trời sinh đã phải cầm bát cơm này, ngoài việc phải quay phim ra tôi không còn con đường nào khác."

"Tôi thật ngốc, tôi vậy mà lại tin lời nói bậy của anh! Anh có biết không, vừa rồi, tôi đã thật sự thấy buồn thay anh. Không nghĩ tới, anh lại gạt tôi!"

Vân Thi Thi vô cùng tức giận, chất vấn: "Anh vì sao phải gạt tôi?"

"Bởi vì, tôi cảm thấy cô rất lương thiện. Như vậy, cô sẽ cảm thấy tôi đáng thương mà đối xử tốt với tôi." Hoa Cẩm cười cười.

"Bốp - - "

Đáp lại anh ta là một cái tát lạnh như băng.

Cô cũng không dùng nhiều lực, chỉ là do thẹn quá thành giận mà làm ra động tác theo bản năng.

Hoa Cẩm ôm bên má có chút đau, tha thiết nhìn cô, đáy mắt chứa đựng cố chấp cùng hoang mang không hiểu tại sao.

"Thi Thi..."

"Đừng gọi tên tôi như vậy! Chẳng có ai lấy sự đồng cảm của người khác ra để đùa giỡn cả, anh thật quá đáng!"

Vân Thi Thi vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, cảm thấy buồn cười nói: "Anh vậy mà lại muốn nhận được sự đồng tình từ người khác, muốn tôi thương xót anh?! Hoa Cẩm, trò đùa này của anh cũng hơi quá đáng rồi!"

Hoa Cẩm có chút mất tự nhiên nhìn cô, thăm dò kéo lấy ống tay áo của cô: "Tôi... Thi Thi, thực xin lỗi! Tôi sai rồi, về sau tôi sẽ không nói đùa với cô nữa!"

Vân Thi Thi mạnh mẽ gạt tay anh ta ra, lạnh lùng nói: "Đừng quấn lấy tôi! Tôi phải đi quay phim."

Nói xong, cô liền đứng dậy, ném kịch bản vào lòng anh ta rồi rời đi.

Hoa Cẩm vô tội nhìn cô rời đi, cắn cắn môi, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi.

Vân Thi Thi cùng Lâm Chi quay xong phim đã là rạng sáng 2 giờ.

Lúc cô rời khỏi studio, Hoa Cẩm vẫn ngồi ở vị trí cũ, khuôn mặt mang vẻ vô tội nhìn cô.

Mặc dù muốn tiến lên nói chuyện với cô nhưng lại không đủ dũng khí.

Vân Thi Thi lại không thèm liếc mắt nhìn anh ta một cái mà đi thẳng về nhà!

Hoa Cẩm sững sờ ngồi tại chỗ, một lúc lâu sau vẫn còn ngẩn ngơ.

- - " Anh vậy mà lại muốn nhận được sự đồng tình từ người khác, muốn tôi thương xót anh?! Hoa Cẩm, trò đùa này của anh cũng hơi quá đáng rồi!"

Lời nói tức giận của Vân Thi Thi vẫn như còn vọng ở bên tai.

Hoa Cẩm sờ sờ một bên má, cắn môi, thật có chút muốn khóc.

Có lẽ, tiếp cận người trong lòng bằng cách tranh thủ sự đồng tình từ đối phương có chút ngây thơ.

Được rồi, là do anh ta có chút vụng về đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.