Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1744: Đụng Phải Đồ Sứ (2)



Vân Thi Thi cũng không muốn so đo nhiều với bọn họ, dù sao bọn họ cũng là người làm công, sống cũng không dễ dàng, trên người cô vừa lúc có một khoản tiền, ước chừng khoảng hơn một vạn, bồi thường cho bọn họ như vậy cũng coi như là nhiều rồi.

Vì thế, cô thương lượng nói: "Tôi cũng không muốn tính toán nhiều, nhưng trong người tôi không có đến 5 vạn, như vậy đi, tôi bồi thường cho các người 1 vạn 5, chuyện này xem như đã xong, được không?"

Người nhà bên kia thấy vậy lại cố tình tỏ ra giận giữ.

"Có tiền thì giỏi lắm sao?! Có tiền là có thể nhục nhã người khác thế sao?! Một vạn năm, cô muốn mẹ tôi đi ăn mày sao?! Đền một vạn năm đã muốn đi?! Thế mà được à?!"

"Đúng vậy! Năm vạn đồng tiền, một phân tiền cũng không thể thiếu!"

Vân Thi Thi híp híp mắt, còn không chờ cô nói một câu, mấy người kia đã ríu rít nói không ngừng.

"Không chỉ tiền thuốc men mà tiền viện phí chữa bệnh sau này của chị tôi cô cũng phải chịu! Ngoài tiền chữa bệnh ra, còn tiền phí thời gian cũng như tiền dưỡng bệnh, còn có tiền tổn thất tinh thần! Lần này chị tôi gặp tai nạn bị thương đã phải chịu biết bao kinh hãi hoảng sợ? Tất cả những thứ này cô đều phải bồi thường! Cho nên năm vạn đồng tiền, một phân tiền cũng không thể thiếu."

Vân Thi Thi dở khóc dở cười nói: "Ồ...! Xem như tôi đã nhìn ra."

"Có ý gì?"

"Các người rõ ràng là đang muốn lừa tôi đi?"

Cô vừa dứt lời, sắc mặt bọn họ liền cả kinh.

Cô lại nói: "Tôi nghe các người nói chuyện liền biết trình độ văn hóa của các người không cao, nãy giờ chỉ toàn nói bậy nói bạ! Phải, tôi thừa nhận, lơ là trong lúc lái xe là do tôi, vô ý đụng phải người thân của các người là trách nhiệm của tôi, tôi nhận! Tiền trị bệnh tôi đã trả, bác sĩ nói người nhà mấy người không bị một chút trầy xước da thịt nào, mấy tiền tổn thương này nọ có thể dùng vài trăm là có thể giải quyết. Tôi bồi thường một vạn năm, đã rất nể mặt mấy người rồi! Còn có, xin mấy người đừng có lôi mấy chuyện tăng huyết áp, tăng đường huyết ra để nói! Mấy người thử đi hỏi bác sĩ xem, người bị đụng có thể mắc phải mấy bệnh cao huyết áp, tăng đường huyết sao?! Những bệnh này không phải là ngoại thương, hiện tại đổ lên đầu tôi, muốn tôi chịu trách nhiệm sao? Trên đời còn có đạo lý này à"

Một người đàn ông tính tình thô bạo nhất trong số đó xông lên phía trước, chỉ tay vào mặt cô, nói: "Cô thật biết ngậm máu phun người! Rõ ràng là cô đang ngậm máu phu người đi?! Yêu cầu cô tiền bồi thường cơ bản nhất cô lại bảo chúng tôi lừa gạt cô?!"

Nói xong, anh ta liền tiến lên tóm lấy tay Vân Thi Thi nhưng bị cô tránh được.

"Từ từ nói chuyện là được! Không nên động tay động chân."

"Động tay động chân?! Ha ha! Cô còn rất biết vu oan hãm hại người khác đấy? Chúng tôi giảng đạo lý với cô? Không phải đang nói đạo lý đó sao? Cô có nghe không?!"

Xem ra tính tình người đàn ông này rất thô bạo, cả người anh ta thoạt nhìn cao to, trên cánh tay toàn bắp thịt, do anh ta bị kích thích nên ánh mắt đầy hung dữ khiến Vân Thi Thi bị dọa không nhẹ.

Vân Thi Thi có chút không kiên nhẫn, vì thế nói: "Vốn dĩ muốn đề nghị giải quyết riêng không muốn gây thêm nhiều phiền phức. Có điều nếu các người đã nói thế, như vậy đi, xe tôi có bảo hiểm, tôi gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm, để cho bọn họ xác định lại, rồi xử lý, thế nào?!"

Nói xong, cô liền cầm điện thoại, đi sang một bên muốn gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm.

Cô vừa mới bấm được số điện thoại của công ty bảo hiểm, người đàn ông kia đã sải bước xông lên, một cái tay vung lên liền hất phăng điện thoại của cô xuống mặt đất.

Vân Thi Thi chịu hoảng sợ, nhìn điện thoại bị hất văng trên đất, màn hình vỡ tung, cô giận quá thành cười, nói: "Tới cùng thì các người muốn gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.