Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1750: Người Phụ Nữ Lão Đại Nhìn Trúng



Nếu Vân Thi Thi biết Lục Cận Dự nghĩ cô như thế nào, tám phần là sẽ dở khóc dở cười!

Thấy từ đầu đến cuối Lục Cận Dự đều ngồi đánh giá cô, Vân Thi Thi chỉ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, có chút xấu hổ cười cười.

"Ngài Lục, ngài vẫn đang một mực nhìn tôi."

"Ngài Lục?"

Lục Cận Dự lại một lần nữa bị cách gọi của cô làm cho buồn cười, không khỏi trêu ghẹo nói: "Chị dâu, chị không cần khách khí như thế, gọi em Cận Dự là được."

"Cận Dự?"

"Vâng!"

"Nhưng mà..." Vân Thi Thi chần chờ giật giật khóe miệng: "Như vậy có phải có chút không thỏa đáng không?"

"Làm sao có thể không thỏa đáng? Chị cứ gọi ngài Lục mới không khỏi có chút xa lạ."

Lục Cận Dự bưng ly coffee, khẽ nhấp một ngụm, đôi mắt cong cong thành vầng trăng khuyết, trong sáng mê người.

Khác hẳn với khí chất cao quý lạnh lùng lúc trước, anh ta bây giờ rất gần gũi.

"Em cùng lão đại làm anh em đã nhiều năm, coi như anh em chí cốt kề vai sát cánh chiến đấu! Tình cảm gắn bó như anh em ruột thịt, chị đừng khách khí."

Vân Thi Thi cũng không nói thêm gì nữa, chỉ mỉm cười, nói: "Được!"

Lục Cận Dự bĩu môi, đôi mắt cong cong đầy ý cười, nhưng trên mặt vẫn không ngừng quan sát đánh giá Vân Thi Thi.

Vân Thi Thi theo bản năng vươn tay, sờ sờ hai má, cô còn tưởng trên mặt mình có gì lạ đó.

Lục Cận Dự thấy động tác của cô, trong lòng thầm nghĩ, đại khái là do anh ta nhìn chằm chằm cô có chút quá mức, vì thế, anh ta nho nhã lễ độ cười nói: "Chị dâu, Cận Dự đã thất lễ rồi! Không nên nhìn chằm chằm chị dâu như vậy."

"Không sao."

"Có điều, em nhìn chị không hề có ý gì khác, chỉ là do em rất tò mò, người phụ nữ lão đại nhìn trúng rốt cuộc có mỵ lực gì!”

Ánh mắt Vân Thi Thi có chút rối bời, trong lúc đó có chút không phản ứng kịp, không hiểu lời anh ta nói là có ý gì.

Lục Cận Dự lại sợ cô nghĩ nhiều nên vội vàng giải thích nói: “Chị dâu đừng hiểu lầm! Mặc dù lời này của em có chút thất lễ, nhưng không có ý gì khác! Chỉ là... Chị dâu chị biết không? Chị đúng là người phụ nữ đầu tiên, cũng là người phụ nữ duy nhất của lão đại đó! Mới đầu, khi em biết lão đại sắp kết hôn, tròng mắt cũng sắp rớt xuống đất luôn!"

Vân Thi Thi bị lời giải thích của anh ta làm cho buồn cười, mím môi cười thầm: "Nào có khoa trương như thế?"

"Chuyện đúng là như vậy! Trong ấn tượng của em, lão đại là người có dã tâm, anh ấy dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn vô tình, làm việc mạnh mẽ dứt khoát, năng lực hơn người, Phụ nữ chạy theo anh ấy đều bị anh ấy xua như xua vịt! Lời này cũng không phải em nói quá, phụ nữ muốn dựa dẫm bám víu anh ấy xếp hàng từ nơi này đến Paris! Nhưng lão đại vẫn luôn lạnh lùng, anh ấy chưa bao giờ động lòng trước người phụ nữ nào cả."

Lục Cận Dự vẫn rất tò mò, chẳng lẽ Mộ Nhã Triết không có nhu cầu sinh lí sao?

Trong ký ức của anh ta, ấn tượng về Mộ Nhã Triết chỉ dừng lại ở một mặt cuồng công việc.

Làm việc, làm việc... Ngoài lúc làm việc ra chính là bận tối mắt tối mũi, lúc trước khi tập đoàn tài chính Thánh Ngự mới thành lập, một năm phải có đến một nửa thời gian để bay tới bay lui qua các nơi trên thế giới, không hề có chút thời gian rảnh rỗi.

Ngoài làm việc ra, ngẫu nhiên Mộ Nhã Triết cũng chỉ có vài cuộc hẹn vói các anh em thân thiết, chơi bi a, chơi golf, hoặc là đấu kiếm để giết thời gian.

Sở thích làm việc và nghỉ ngơi như thế này… khiến anh ta thấy Mộ Nhã Triết thế nào cũng giống như người sắp bước vào độ tuổi trung niên!

Rõ ràng mới 28 tuổi, dáng vẻ lại như lão cán bộ đã có thâm niên, một chút tuổi trẻ khí thịnh của thanh niên trai tráng cũng không có!

Trừ những cái trên ra, những hoạt động giải trí khác, Mộ Nhã Triết đều không mấy có hứng thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.