Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1751: Hy Vọng Bọn Họ Hạnh Phúc



Trước đây mỗi lần mà Lục Cận Dự có ý định dẫn Mộ Nhã Triết tới quán bar mua vui.

Thì Mộ Nhã Triết lại giống như một tên đầu gỗ, an ổn ngồi trong phòng uống rượu, tỏ ra không hề hào hứng mấy, im lặng nhìn trai gái ở trong bar nhảy nhót.

Biểu cảm lãnh đạm của anh đối lập hẳn với không khí sôi nổi ở đây, thật giống như trời với đất.

Lục Cận Dự thầm nghĩ, lão đại có vẻ như không biết hưởng lạc thì phải!

Tới những nơi như thế này, một chút ham muốn cũng không có mà còn có thể ngồi lặng yên ở trong góc uống rượu một mình.

Trên thương trường dã tâm của lão đại hùng tráng bấy nhiêu.

Mà ở đây sao lại nhạt nhẽo như vậy?

Đàn ông mà, đều có nhu cầu về sinh lý, chẳng lẽ lão đại không có hứng thú với phụ nữ sao?

Anh ta cũng chưa từng thấy anh tỏ ra hứng thú với đàn ông.

Lục Cận Dự có chút hoài nghi hay là lão đại bị lãnh cảm?

Chẳng có nhẽ!

Những suy nghĩ này, anh ta chỉ dám oán thầm ở trong lòng mà thôi, nếu để cho Mộ Nhã Triết biết được anh ta nghĩ về anh như vậy, không biết sẽ sử dụng thủ đoạn gì để chỉnh anh ta nữa đây!

Có mấy lần Lục Cận Dự cố tình chọn lựa một số vũ nữ có thân thế trong sạch đẩy đến chỗ anh nhưng vẫn bị anh vô tình xua đuổi.

Phí công mấy hồi, Lục Cận Dự đành bỏ cuộc, nghĩ thầm, lão đại toàn lực tập trung cho sự nghiệp nên không bận tâm những cái khác.

Nhưng mà cho tới gần đây, biết được việc Mộ Nhã Triết đã kết hôn.

Tin tức này giống như sét đánh ngang tai làm anh ta giật mình.

Cho nên Lục Cận Dự rất hiếu kỳ đối với Vân Thi Thi.

"Chị dâu, chị không giống như trong tưởng tượng của em!" Lục Cận Dự thành thật nói với Vân Thi Thi.

"Không giống?"

Vân Thi Thi ngạc nhiên hỏi lại: "Không giống chỗ nào?"

"Em vốn nghĩ rằng người phụ nữ của lão đại phải là một thiên kim tiểu thư, tôn quý kiêu ngạo, nhưng chị lại cho em cảm giác giống như là..."

"Như cái gì?" Vân Thi Thi có chút tò mò, không biết người này nghĩ thế nào về mình!

"À, em nói chị đừng giận nhé?"

"Chị không giận."

Lục Cận Dự nín cười, nói: "Giống như tiểu bạch thỏ."

"Tiểu..."

Vân Thi Thi nghẹn lời, sửng sốt.

Thấy vẻ mặt ngây ngốc, Lục Cận Dự bật cười: "Ha ha! Chính là biểu cảm này, thật sự rất giống!"

"Vì sao nói chị giống tiểu bạch thỏ?" Vân Thi Thi dở khóc dở cười hỏi.

"Thoạt nhìn rất nhu nhược, gió thổi qua đủ bay, rất dễ bắt nạt. Nhưng mà lão đại lại thích chị, điều này cũng không lấy làm lạ! Chị dâu gợi cho người khác cảm giác, nhất là đối với đàn ông, khiến họ rất muốn bảo vệ chị!"

Lục Cận Dự ngừng một chút hỏi: "Sắp tới hai người sắp tổ chức lễ cưới, tự đáy lòng mình em thấy mừng cho lão đại! Em tin tưởng ánh mắt của anh ấy không nhìn sai người, sẽ bảo vệ được chị cả đời! Chúc hai người hạnh phúc."

Vân Thi Thi mỉm cười: "Cảm ơn em."

Đồn cảnh sát gọi điện tới, hỏi tại sao Vân Thi Thi không tới.

Lục Cận Dự nhận điện thoại, nói rõ tình huống, cảnh sát cười ha hả nói: "À, thực ra cũng không có chuyện gì quan trọng, nếu đã là bạn của Lục tiên sinh, vậy thì dễ xử lý rồi!"

Thì ra mấy người kia chỉ là mấy tên tội phạm giả vờ va chạm, đã phạm lỗi hơn mười lần rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.