Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 178: Phá hủy khuôn mặt cô ta



“Đừng chạm vào, bẩn.” Mộ Nhã Triết lấy khăn lau người cô.

“Cha! Cha!” Tiểu Dịch Thần chạy đến bên người đàn ông, quan tâm hỏi han: “Bao giờ tiệc rượu mới bắt đầu a?”

Mộ Nhã Triết nhìn thấy cậu nhóc, sự lạnh lùng trên mặt bớt đi, dịu dàng nắm tay nhỏ của cậu: “Ừm, sắp rồi.”

“Con muốn uống nước nho...”

“Được!” Yêu cầu của tiểu Dịch Thần, từ trước tới nay anh đều muốn gì được nấy.

Sự cưng chiều của Mộ Nhã Triết với cậu nhóc, chan chứa trong lời nói.

Mộ Uyển Nhu thấy cảnh này, lúc này mới nở nụ cười, bước lên khoác khuỷu tay anh: “Triết, tiệc rượu sắp bắt đầu rồi.”

Người đàn ông không biểu cảm gì, ba người chậm rãi đi vào thang máy.

Lục Cảnh Điềm cũng muốn theo sau, lại bị Mộ Uyển Nhu quay đầu, dùng ánh mắt lườm lườm dọa lui mấy bước.

Cô ta rùng mình, hiển nhiên ánh mắt đấy hù chết, mãi đến khi cửa thang máy đóng lại, cô mới khôi phục tinh thần.

“Vân Na, đó chính là giám đốc Mộ sao?”

Đằng sau truyền đến giọng nói của Lý Cửu Hiền.

Anh ta nhìn chằm chằm Vân Na, vồn vã hỏi: “Thực sự, là giám đốc Mộ đúng không?”

“Tôi... Tôi không dám nói!” Vân Na yếu ớt khóc lên: “Tôi không biết gì cả, đừng hỏi tôi...”

“Tiện nhân!!”

Lục Cảnh Điềm không kiềm chế nổi lửa giận trong lòng nữa, hùng hổ xông lên, túm tóc Vân Na, chửi bới: “Tiện nhân, đồ đê tiện!”

“Chát -----“ một tiếng, âm thanh chói tai phát ra, gò má của Vân Na lập tức sưng đỏ, hiện lên dấu năm ngón tay.

Mọi người xung quanh đều sợ không dám lên tiếng.

Dù trong lòng Lý Cửu Hiền thấy không đành lòng, cũng không dám ngăn cản.

Đắc tội với Lục Cảnh Điềm, chính là đắc tội với cả tập đoàn Hoàn Vũ, Lý Cửu Hiền hắn vẫn chưa ngu đến mức đấy.

“Cô là ai? Sao lại đánh tôi?” Vân Na nước mắt giàn giụa trợn mắt nhìn cô ta, không rõ người phụ nữ này từ đâu chui ra, sao lại đánh cô?

“Tôi là ai? Cô có tư cách để hỏi sao! Tôi cứ đánh con hồ ly tinh, tiện nhân cô đấy!”

Lục Cảnh Điềm giận đến đỏ cả mặt, không nói thêm gì nữa quăng thêm cho cô ta mấy cái bạt tai.

“A ------ dừng tay, cứu tôi với!”

Hàn Ngữ Yên thấy vậy, quay sang nói với mọi người: “Tất cả mọi người giải tán đi, hôm nay cô Lục không thoải mái, chúng ta về sảnh trước, tiệc rượu sắp bắt đầu rồi.”

Đoàn người lập tức biến mất không còn một bóng.

Vân Na thấy vậy, tim như rơi vào hầm băng, trước mắt, Lục Cảnh Điềm đang bừng bừng phẫn nộ.

“Cô tên ‘Vân Na’ đúng không? Sao cô hèn hạ như vậy, kiếp trước chưa từng gặp đàn ông hả? Cô không biết loại đàn ông nào có thể chạm, loại đàn ông nào không thể chạm sao?”

Vân Na cố lấy gan uy hiếp: “Cô đừng có mà quá đáng! Tôi...Tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu! Cô biết tôi là ai không?”

“Tôi cần gì phải biết? Cô biết tôi là ai không?” Lục Cảnh Điềm nói xong, vịn vào cầu thang, quay qua đá mạnh vào ngực cô ta một cái.

Lúc trẻ Lục Cảnh Điềm đã từng luyện quyền đạo, lực trên chân không hề yếu, ngực Vân Na bị cô đá trúng, suýt ho ra máu.

“Khụ khụ...Đừng đá, tôi không dám...” Câu chữ của cô ta lộn xộn, ở trước mặt Lục Cảnh Điềm, cô ta không hề có chút khí thế gì.

“Giờ cầu xin còn có tác dụng sao? Cô dựa vào gương mặt này đi quyến rũ đàn ông khắp nơi đúng không?” Lục Cảnh Điềm ngồi xổm xuống trước mặt cô, móc từ trong áo da ra một con dao tỉa mày, lạnh lùng dồn cô ta vào góc tướng.

“Để tôi xem xem bị hủy gương mặt này rồi, cô làm thế nào dụ dỗ đàn ông nữa!”

“Á ---- đừng mà!!”

Tiếng khóc thảm thiết của Vân Na vang vọng trên hành lang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.