Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1790: Chị, Em Đến Muộn (1)



Ánh mắt Mộ Nhã Triết có chút thay đổi, đối với người đàn ông đầy hơi thở xâm lược này lại càng thêm đề phòng.

Nhưng khi Vân Thi Thi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông ấy, hô hấp như ngừng lại!

Chỉ thấy ở ngưỡng cửa, Cung Kiệt một thân quân trang, tay áo tung bay, một đôi ủng quân nhân tuyết trắng càng tôn lên tư thế oai hùng, anh đứng trong gió lớn, khuôn mặt đẹp trai kiêu ngạo đến bức người.

Máy bay hạ xuống, từng cơn gió thổi đến không ngừng cuốn lấy những hạt cát li ti.

Khách mời đều hoặc là kinh ngạc, hoặc là ngoài ý muốn tập chung lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông từ trên trời rơi xuống như thiên thần kia!

"Ai vậy?!"

"Trời ạ, đây không phải là máy bay vũ trang sao? Người này là ai thế!"

"Người đàn ông này rốt cuộc là ai?! Thật đẹp trai!"

"Ngươi đàn ông này rất được! Cậu nhìn ánh mắt kia của anh ấy xem, thật mê người nha!"

Vân Thi Thi mở to mắt nhìn chiếc máy bay kia càng lúc càng đến gần, có chút khó tin, mãi đến khi khuôn mặt tà mị quen thuộc rõ ràng xuất hiện trong tầm mắt, lúc này lồng ngực không hiểu sao lại nảy lên chút chua xót cùng cảm động, hai tay Vân Thi Thi run rẩy che lấy miệng, vỡ òa trong sung sướng!

Tiểu Kiệt - -

Em trai cô đến đây!

Cô cho rằng tiệc đính hôn của cô em ấy sẽ không xuất hiện!

Bởi vì Tiểu Kiệt đã từng nói qua, đối với nhà họ Mộ, cừu hận đã xâm nhập vào xương tủy không thể xóa bỏ.

Hai nhà Cung Mộ không đội trời chung, em ấy không phản đối, nhưng cũng sẽ không mang theo lời chúc phúc tới dự tiệc đính hôn của cô!

Tuy em ấy không nói rõ, nhưng ý tại ngôn ngoại, cô đều hiểu.

Bởi vậy, cô đã chuẩn bị sẵn sàng, trong thời khắc quan trọng nhất của cuộc đời cô sẽ không có sự xuất hiện của em ấy.

Lại không nghĩ tới em ấy sẽ xuất hiện tại đây!

Giống như một thiên thần, từ trên trời giáng xuống, xuất hiện tại trước mặt cô!

Vù vù- -

Cánh quạt máy bay hoạt động hết công suất tạo ra âm thanh vù vù.

Từ cửa cabin hạ xuống một chiếc thang, Cung Kiệt tao nhã bước xuống, khi cách mặt đất còn 3 m, anh buông tay vịn ra nhảy xuống, vững vàng đặt chân lên mặt đất.

"Ôi - - Nguy hiểm quá!"

"Từ độ cao như vậy nhảy xuống rất dọa người!"

Mọi người làm một trận kinh hô, song khi anh đứng thẳng lấy mũ quân phục màu trắng xuống, ngẩng đầu, khóe môi tạo thành một độ cung mị hoặc kiêu ngạo, cả người toát lên sự tôn quý khí phách lại hoang dã khó kìm chế nổi.

Hơi thở mạnh mẽ nhanh chóng lan tỏa đến bầu không khí khiến mỗi người ở đây đều thấy kinh sợ.

Anh giống như vương giả trời sinh, khiến người ta không khỏi thần phục.

Cung Kiệt lẳng lặng đứng đó, ánh mắt rơi vào trên người Vân Thi Thi có chút kinh diễm nhưng sau một cái chớp mắt, đáy mắt liền xuất hiện ý cười dịu dàng.

Không tồi!

Anh đến vẫn không tính là trễ!

Lần này anh làm một vụ buôn bán lớn, sau khi xong việc liền chạy tới đây, thậm chí chưa kịp đưa vũ khí ra chiến trường đã vội vàng đổi đường hàng không đến đây.

Cũng may có thể đến kịp hội trường diễn ra buổi lễ đính hôn này.

Tàu hàng dọc đường lái tới, vận số không tốt liền gặp phải bão biển, không thể không đỗ tạm tại một cảng biển, tránh chút mưa gió.

Lúc nhìn thời gian sợ là không kịp, vì thế không đợi giông bão qua đi, anh đã vội vàng xuất phát.

Có trời mới biết để kịp thời đến đây anh đã phải trải qua những gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.