Khương Thân lại bị quấn mờ mịt trong đầu, anh ta đột nhiên ngắt lời, hắng giọng một cái, mặt không chút thay đổi chỉ trực thăng không ngừng bay lượn trên trời, hơn nữa còn có lính đánh thuê hình thể dũng mãnh đứng ở cửa khoang thuyền, giống như ra sức tung cánh hoa, yên lặng hỏi: “Trực thăng này là của ai?”
Cung Kiệt thản nhiên nói: “Là của tôi.”
“Của anh sao?”
Khương Thân trầm ngâm một lát, lập tức liên tưởng đến cái gì đó, sau đó yên lặng hỏi: “Nói như vậy, mạnh mẽ xông phá phong tỏa, tàu hàng được võ trang đỗ ở cảng cũng là của anh sao?”
“Đúng vậy… Là của tôi…”
Mồ hôi lạnh của Cung Kiệt chảy ra, trái tim trống rỗng, lập tức đúng lý hợp tình nói: “Cái gì mà tàu hàng được võ trang? Rõ ràng chỉ là du thuyền bình thường, anh không nên nói lung tung.”
“Du thuyền bình thường sao?”
Khương Thân hoài nghi nheo mắt lại, liếc mắt đánh giá anh một cái.
Fuck!
Thực sự nghĩ anh ta bị ngu sao? Anh ta còn không phân biệt được du thuyền và tàu hàng được sao?
Huống hồ người nào nhét vào trong du thuyền mấy trăm thùng đựng vũ khí chứ!
Còn mạnh mẽ xông phá phong tỏa đường biển, dựa vào phong cách đỗ thuyền, du thuyền phổ thông có thể làm được chuyện này sao?
Hơn nữa…
Có ai thấy qua du thuyền trang bị hỏa tiễn và đại bác to như vậy sao?
Người nào thấy qua?
Người nào thấy qua không?
Người này quả thực là trợn mắt nói chuyện ma quỷ!
Khương Thân nói: “Chị dâu, em trai chị không phải là…”
Bán vũ khí đấy chứ.
Cung Kiệt hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay là ngày vui của chị gái tôi, tôi từ xa chạy đến đây.”
Vân Thi Thi cũng có chút hoài nghi nói: “Tiểu Kiệt, du thuyền này là của em sao?”
Cung Kiệt sửng sốt một phen, lập tức nói: “Là của em.”
Vân Thi Thi lại hỏi: “Rốt cuộc thì em làm cái gì?”
“Em là thương nhân mà thôi. Sở hữu mấy chiếc du thuyền tư là vì vận chuyển hàng hóa.”
Khương Thân yên lặng cười lạnh một phen trong lòng.
Là thương nhân không sai.
Lời này không có gì sai.
Chỉ là thương nhân không đứng đắn mà thôi!
Lúc Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần đuổi tới, rất xa liền thấy Cung Kiệt mặc áo gió đứng bên cạnh Vân Thi Thi, khóe mắt giật giật mạnh một phen, đột nhiên trái tim đập mạnh.
Sao người này lại chạy đến đây rồi hả?
Sao anh lại đến đây?
Đột nhiên cậu phản ứng lại, vừa rồi có nghe nói có tàu hàng võ trang xông phá phong tỏa đường biển, đỗ thuyền tại cảng tư nhân trên đảo nhỏ, chẳng lẽ… Đây là bút tích của anh?
Hữu Hữu bất đắc dĩ vỗ trán, người cậu này của cậu, có cần phải làm đến mức này không?
Vân Nghiệp Trình và Vân Nghiệp Hậu nghe thấy động tĩnh, cũng đi ra, dựa theo nghi thức, nên do Vân Nghiệp Trình dắt tay cô giao vào tay Mộ Nhã Triết.
Vì thế ông cố ý mặc tây trang, cho dù có hơi lớn tuổi một chút, vài năm xảy ra rất nhiều biến cố, cũng già đi nhiều, nhưng mà hiếm khi mới có thời khắc quan trọng như ngày hôm nay, ông cố ý trang điểm cho mình, cũng là cực kỳ có thể diện.
Nhưng mà lúc đi tới, lại thấy Vân Thi Thi và một người đàn ông nhìn xa lạ nhưng lại có chút quen thuộc đứng cạnh nhau, lúc này trong đầu mờ mịt.
Sở dĩ nói xa lạ là vì Vân Nghiệp Trình chưa bao giờ gặp người đàn ông này, chưa từng gặp mặt.
Nói là quen thuộc, vì khuôn mặt của anh và Vân Thi Thi tương tự, nhất là đôi mắt, căn bản như từ một khuôn khắc ra.
Đây là…?
Vân Thi Thi nhìn thấy ông, lập tức ôm chầm lấy cánh tay Cung Kiệt, giới thiệu: “Tiểu Kiệt, đây là cha chị.”