Ngoài cửa, bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Mộ Nhã Triết cảnh giác, nhíu lông mày.
Liền nghe thấy tiếng đập cửa "Cốc cốc cốc", tiếng Tiểu Dịch Thần xuyên qua cửa, rơi vào trong tai của bọn họ.
"Cha, mẹ, hai người có ở đây không?"
Vân Thi Thi lập tức nghe thấy tiếng Tiểu Dịch Thần, bỗng nhiên từ trong mềm nhũn lấy lại tinh thần, nhận lấy kinh hãi lớn lao.
Còn không có làm ra bất kỳ phản ứng nào đâu, liền nghe đến "Răng rắc" một tiếng, tựa hồ là từ bên ngoài tiếng mở cửa, Mộ Dịch Thần thấy không có người đáp lại, vậy mà liền đường hoàng rêu rao vào cửa!
"Cha, mẹ!?"
Mang theo tiếng gọi mờ mịt, Mộ Dịch Thần đã đi vào trong cửa.
Vân Thi Thi phát giác đứa trẻ đã vào cửa, cả kinh muốn nghẹn ngào gào lên!
A, trời ạ!
Sao cửa không có khóa?!
Mộ Nhã Triết lại vô cùng bình tĩnh, kéo chăn một cái, che người cô lại, mà anh thì sao, lại cực kỳ ưu nhã, trùm âu phục lên người mình, ngược lại cũng coi là "vũ trang đầy đủ" rồi!
Anh bất động thanh sắc, lại không nghĩ rằng căn bản là Mộ Dịch Thần không có đi vào bên trong.
Gian phòng này chia làm hai khu vực.
Một là phòng giữ quần áo và tiếp khách, tính chung một chỗ, một cái khác chính là phòng ngủ, hai khu vực dùng một cái cổng vòm phân làm hai, phòng ngủ ở trong nhất.
Bởi vậy, khi Mộ Dịch Thần đi vào, đầu tiên dạo qua phòng khách một vòng, không thấy được người: "Ừm" một tiếng, liền quay người rời khỏi phòng.
Cái đứa nhóc đơn thuần này, sao có thể đoán được, giờ phút này, cha và mẹ mình đang tiến hành phương diện giao lưu "thân thiết" nào đó!
Chẳng qua xuất phát từ giáo dưỡng tốt đẹp, cậu không có tiến vào trong.
Dù sao, từ nhỏ học thành lễ nghi, lúc tiến vào phòng của người khác, đặc biệt là phòng ngủ, không được chủ nhân cho phép, bất kể như thế nào cậu cũng sẽ không bước vào.
Bởi vậy, căn bản cậu không có vào phòng ngủ, thấy phòng khách không ai, liền trực tiếp ra cửa.
Nhân tiện, đóng cửa lại.
Tâm của Vân Thi Thi bị treo cao lúc này mới khó khăn rơi xuống đất, xem ra là sợ bóng sợ gió một trận!
Bị Mộ Dịch Thần làm giật mình, đổ một thân mồ hôi lạnh!
Mộ Nhã Triết rũ mắt, thấy bộ dạng cô chưa tỉnh hồn, không nhịn được cười thầm, nhéo gương mặt cô."Cái này đã sợ sao? Lá gan thật nhỏ!"
"Anh..."
Vân Thi Thi giận dữ trừng mắt liếc anh một cái.
Anh còn không biết xấu hổ nói?!
Cô tức giận tắt tiếng, đập một cái lên bờ vai anh, hờn dỗi nói: "Anh tiến vào, làm sao không khóa cửa?"
"Quên rồi!"
Lúc ấy anh đẩy cửa ra, trông thấy bóng lưng của cô, lại hoàn toàn bị mê hoặc, nào còn nhớ khóa cửa hay không khóa của?
Vào nhìn thấy cô!
Cái khác, đương nhiên không để ý tới.
"Quên sao?!"
Vân Thi Thi dở khóc dở cười: "Nếu vừa rồi thằng bé vào bên trong, nhìn thấy bộ dạng này... Hình ảnh như vậy, hẳn là xấu hổ?"
Một câu quên khóa cửa nhẹ nhàng, kết quả, để cho cô bị dọa cho phát sợ.
Mộ Nhã Triết lại không có một chút dáng vẻ biết sai: "Không có việc gì! Nó không hiểu."
Vân Thi Thi: "..."
Đứa con trai này của anh, đối với chuyện nam nữ, căn bản không hiểu, nếu đi vào nhìn thấy, đại khái cũng chỉ đỏ mặt một chút, cũng sẽ không biết bọn họ đang làm gì!
Vân Thi Thi không biết nên nói anh có cái gì tốt rồi!
"Qua khóa cửa đi!" Cô nói, thúc giục.
Mộ Nhã Triết lại nghiền ngẫm cười một tiếng, xoa gương mặt nóng hổi của cô: "Khóa cửa? Sao? Em... Còn muốn?"
Vân Thi Thi lập tức biện bạch nói: "Em không phải ý này!"