*Muộn tao: theo baike, người muộn tao là những người có vẻ ngoài lạnh nhạt, nhưng thực ra bên trong nội tâm lại là người rất cuồng nhiệt, nói đơn giản thì chính là kiểu người ngoài lạnh trong nóng.
Mộ Nhã Triết lại cố ý muốn trêu cợt cô, bởi vậy, cho dù trên gương mặt của cô bỏng đến không thể nói lý, vẫn nói: "Không phải ý này thì có ý gì?! Em không phải lo lắng, không khóa cửa, sẽ bị người quấy rầy?"
Vân Thi Thi bị anh làm cho mắc cỡ chết được, lập tức đẩy anh một chút, trừng anh, lại có mấy phần muốn nói và ý vị!
"Anh lại khi dễ em! Cả đời này, cũng coi như là bàn giao vào tay anh rồi!"
Cô giận mắng, khóe môi lại dần dần hiện lên mấy phần ý cười.
Đối với người đàn ông này thỉnh thoảng phải biểu hiện ác mới thú vị, cô cũng coi như không có biện pháp, rõ ràng là đang tiêu khiển chính mình, nhưng sao da mặt của cô lại rất mỏng, không thể kìm mình được như thế.
Anh ôm cô cười: "Cái gì gọi là em bàn giao vào tay anh? Lời nói này của em, nghe thật ủy khuất!"
"Chẳng lẽ không phải sao?!" Vân Thi Thi hờn dỗi.
"Được! Em nói cái gì, chính là cái đó!"
Mộ Nhã Triết ôm lấy cô, nhỏ giọng dỗ dành cô, hào phóng không so đo miệng lưỡi nhanh chóng của cô.
Anh đi xuống giường, đến cạnh cửa, khóa trái cửa khóa lại.
Lúc này lòng Vân Thi Thi mới kết thúc, giống như cửa không khóa, cô không có bao nhiêu cảm giác an toàn.
Mộ Nhã Triết xoay người lại, động tác khiến âu phục khoác trên người rơi trên mặt đất, lập tức, thân hình điêu khắc hoàn mỹ như thiên thần, lập tức bại lộ trong không khí.
Nhưng anh lại không thấy ngượng ngùng, đường hoàng đi tới.
Vân Thi Thi nhìn thoáng qua, ánh mắt rơi vào dáng người có thể so với người mẫu quốc tế, cơ bụng rõ ràng, trên dưới toàn thân tràn đầy một loại mị hoặc, nhất là một đôi tay có lực, tạo cho người ta sức ép hít thở không thông.
Cô nhìn, trên mặt không tự chủ được đỏ muốn chảy máu rồi!
Cho dù giữa hai người, đã được thân mật, nhưng giờ phút này, cô nhìn thân thể không hề che đậy của anh, sẽ cảm thấy trên mặt nóng hổi!
Mộ Nhã Triết ánh mắt như nai con của cô ngưng trên người người mình, khóe môi hơi phác hoạ, lại nghiền ngẫm cười một tiếng.
"Nhìn đủ chưa?"
Vân Thi Thi ngơ ngẩn, kịp phản ứng, đối đầu đôi mắt giấu kín mấy phần ranh mãnh.
"Anh..."
Cô nhếch môi: " Anh nên mặc quần áo!"
"Mặc quần áo sao?"
Mộ Nhã Triết cười tà ác một tiếng: "Anh cho là em thích! Sao em nhìn anh chằm chằm như thế, còn tưởng rằng em thích xem."
"Mộ Nhã Triết!!"
Anh lại giễu cợt cô!
Vân Thi Thi tức giận đến tắt tiếng, sau cùng, giận quá mà cười.
Anh đi lên phía trước, ôm lấy cô, lúc đó, anh vô cùng tham luyến thời gian hai người vuốt ve an ủi lúc này.
Hai người lại hồ nháo một trận trên giường, Vân Thi Thi bị anh chơi đùa mệt bở hơi tai, bởi vậy, mê mẩn trừng trừng ngủ thiếp đi trong ngực anh.
Mộ Nhã Triết thấy cô mệt mỏi ngủ thiếp đi, cũng không quấy nhiễu cô, đắp kín chăn cho cô, ấn xuống trán cô một cái hôn, rời khỏi phòng.
Giờ phút này, đã tới gần chạng vạng tối.
Mộ Nhã Triết mới ra khỏi phòng, Lục Cận Dự và Khương Thân đã sớm chờ anh ở cửa từ lâu, thấy anh áo mũ chỉnh tề, thần sắc sáng láng, ăn ý giữa anh em, lại làm bọn họ lập tức cảm thấy anh giờ phút này có chỗ biến hóa rất nhỏ!
Xem ra, lão đại và chị dâu về đến phòng, vuốt ve an ủi một phen!
Khương Thân và Lục Cận Dự nhìn nhau, trong lòng cười trộm, như anh ta nói, đối với việc này, lão đại giống như mạnh mẽ hơn anh ta nghĩ!