Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1834: Làm Trái Lại (1)



Mộ Nhã Triết lạnh lùng cười, “Như chú thấy đấy, người đàn ông đó lai lịch không đơn giản. Cô đắc tội cậu ta, hôm nay ăn đau khổ không nói, sau này con đường sống rất khó khăn đây! Chú hai chỉ có thể hi vọng, cậu ta không để chuyện này ở trong lòng! Với tính tình của thằng nhóc đó, hễ động đến chuyện của chị gái cậu ta, chắc chắn sẽ mang thù trong lòng.”

Mộ Lâm Phong kinh hãi một trận.

Nếu anh đều đã nói như vậy, xem ra thân phận của người đàn ông đó đúng như ông ta suy đoán, người đàn ông đó là người nhà họ Cung không sai rồi.

Xem ra hai nhà Cung - Mộ không thể tránh né kết thù rồi!

Vừa nghĩ đến đây, Mộ Lâm Phong đột nhiên có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép rồi!

Mộ Thục Mẫn này, luôn luôn gây chuyện như con chó con mèo con tôm nhỏ cho ông ta còn chưa tính, lần này lại còn đắc tội một nhân vật lớn, ông ta có thể không tức giận được sao?

Hiện giờ Mộ Thục Mẫn nằm ở trên giường, vẫn còn đang hôn mê, bà ta trái lại không biết, rốt cuộc bà ta tạo ra họa gì, việc này cuối cùng, ông ta có nên ra mặt hay không?

Nhưng Mộ Lâm Phong cũng không nghĩ lại, ông ta bao bọc, có thể bọc được sao?

Chuyện ông ta cảm thấy khó hiểu nhất, Vân Thi Thi này, rốt cuộc có quan hệ với nhà họ Cung khi nào?

Không phải cô được nhà họ Vân nuôi dưỡng đấy sao?

Chẳng lẽ…

Là con gái riêng nhà họ Cung lưu lạc bên ngoài?

Chuyện này cũng không phải không có khả năng.

Đối với nhà họ Cung, Mộ Lâm Phong không hề xa lạ, hơn nữa hai nhà Mộ - Cung còn có chút ý tứ sâu xa trong đó.

Chủ nhân nhà họ Cung, Cung Thiếu Ảnh, cùng với nhà họ Mộ có chút ân oán cá nhân!

Đối với chuyện giữa Cung Thiếu Ảnh và Mộ Thịnh, Mộ Lâm Phong cũng có chút manh mối, bởi vậy nhà họ Cung với nhà họ Mộ, đúng là cực kỳ khiến người ta kiêng kị.

Chẳng lẽ Vân Thi Thi là con gái của Cung Thiếu Ảnh?

Vừa nghĩ đến đây, ông ta lại càng cảm thấy đứng ngồi không yên!

Mộ Nhã Triết nhìn thoáng qua Mộ Thục Mẫn, mặt không chút thay đổi nói: “Đợi cô thức dậy, chú hai nên mang cô rời khỏi nơi này đi! Đừng quấy rầy chúng cháu vui vẻ.”

Lời này có chút đả thương người rồi.

Khóe môi Mộ Lâm Phong giật giật mạnh, ánh mắt lợi hại giống như chim ưng nhìn anh, cười lạnh lùng: “Cháu đây là đuổi chúng ta đi sao?”

“Cũng không phải dùng từ ‘đuổi’ khó nghe như vậy! Chỉ là hai người xuất hiện ở nơi này, không khỏi có chút không hợp! Hiện giờ người nhà họ Cung ở đây, chú hai hẳn là không muốn náo loạn ầm ĩ hơn!”

“Cháu - -!”

Mộ Lâm Phong đập bàn đứng dậy, chỉ vào anh tức giận mắng: “Thằng khốn! Rốt cuộc thì cháu đứng về bên nào? Tốt xấu gì đó cũng là cô cháu, bị người ta bắt nạt trước mí mắt cháu, cháu không quan tâm thì thôi đi, cô bị thương, cháu không những không hỏi qua, lại còn đuổi chúng ta đi, có thể nói như vậy được sao?”

“Cháu không đứng về bên kia.”

Cháu chỉ đứng bên vợ cháu.

Người nào bắt nạt vợ của cháu, cháu sẽ không bỏ qua cho người đó.

Cung Kiệt ra tay với Mộ Thục Mẫn, trái lại anh thấy vui mừng!

Lấy thân phận của anh, dù sao cũng là người nhà họ Mộ, anh ra tay với Mộ Thục Mẫn, đúng là không thích hợp.

Nhưng Cung Kiệt lại khác.

Mộ Nhã Triết cười lạnh lùng: “Cho dù cậu ta không ra tay, cháu cũng sẽ không mặc kệ ngồi nhìn! Chuyện ngày hôm nay là do cô hơi quá đáng, nếu vì để miệng sảng khoái, như vậy cũng cần phải trả giá một chút, không phải sao?”

Mộ Lâm Phong không phản bác được.

Đột nhiên ông ta cười lạnh một tiếng, lập tức nói: “Được! Hai người bọn chú sẽ rời đi! Nhã Triết, cháu nhớ kỹ cho chú, lời cháu nói ngày hôm nay! Sau này đừng trách chú hai không nể mặt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.