Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1867: Không Phải Em Thật Sự Đính Hôn Chứ?



"Được! Tôi không tức giận, được chưa? Anh cách xa tôi một chút, đừng có lại gần tôi."

Cô đẩy anh ta ra, trên mặt đầy ghét bỏ.

"Không được! Không được! Tôi cứ thích dính lấy em đấy." Hoa Cẩm thấy cô đã nguôi giận, trong mắt xẹt qua một chút vui mừng.

"Tôi xem phim điện ảnh của em rồi!"

"Ồ...."

"Để ủng hộ em, tôi đã mời cả đoàn làm phim xem phim...!" Hoa Cẩm dỗ ngọt cô.

Vân Thi Thi vẫn lạnh nhạt như cũ."Ờ..."

"Làm gì mà lạnh lùng thế?!"

Hoa Cẩm thấy giọng cô rất hờ hững thì có chút bất mãn: "Tôi ủng hộ em như vậy mà em không cảm động sao?"

Vân Thi Thi cố làm ra vẻ khoa trương: "Tôi rất cảm động nha!"

Dừng một chút, trên mặt cô lại trở về vẻ lạnh nhạt khi nãy: "Ok chứ? Bạn học Hoa Cẩm."

Hoa Cẩm đau lòng lên án: "Hu hu... Thi Thi, em thật vô tình! Ánh mắt em nói cho tôi biết, em tuyệt đối không cảm động."

"..."

"Có điều, Thi Thi, diễn xuất của em rất tuyệt! Tôi xem phim của em, tôi phát hiện ra đồng phục em mặc đặc biệt thú vị!" Hoa Cẩm vừa khen, vừa dỗ dành cô.

Vân Thi Thi hết chỗ nói: "Có việc gì thì anh cứ nói thẳng! Không cần nịnh hót tôi đâu!”

"Cái gì mà nịnh hót? Em có thể nhìn ánh mặt trời chút không, tôi chỉ khen ngợi đơn thuần thôi cũng không được sao?"

"Tại cái nơi như thế này mà khen ngợi đơn thuần, không có việc gì lại hiến ân cần, không phải gian trá cũng trộm cắp, tôi thấy rõ ràng anh có mưu đồ bất chính!"

Hoa Cẩm càng đau lòng hơn, mím môi, ánh mắt xinh đẹp trừng cô như muốn lên án.

Vân Thi Thi tiếp tục công việc trong tay, không để ý tới anh ta nữa.

Tuy không để ý đến anh ta, nhưng Hoa Cẩm ngồi bên cạnh, vẫn không ngừng lảm nhảm: "Ai nha! Thi Thi nhà chúng ta thật sự rất lợi hại! Bộ phim điện ảnh đầu tiên đã giúp phòng vé phá kỷ lục 10 triệu, tôi dám khẳng định, bộ phim điện ảnh này nhất định sẽ khiến thành tích phòng vé đi vào lịch sử."

"..."

"Đến lúc đó, em đã trở thành tiểu hoa đán tuyến 1 rồi! Tiền đồ vô hạn nha."

"..."

Không cần coi trọng cô như thế.

Thành tích phòng vé tốt không phải chỉ có công lao của một mình cô.

Nói trắng ra chính là nhờ phần lớn công lao kêu gọi của Cố Tinh Trạch cùng Lâm Phượng Thiên cộng lại mới được thành tích như thế, nhiều lắm cô cũng chỉ được coi như là thêu hoa trên gấm, có thể nhận được sự ủng hộ cùng tán thành của người xem là tốt rồi, cái khác cô không dám nghĩ xa.

Hoa Cẩm vẫn miệng lưỡi trơn tru như trước, nói: " Em diễn rất tốt, dáng vẻ lại xinh đẹp, nếu thêm vài bộ điện ảnh có thành tích tốt như vậy nữa, không đến vài năm, em liền có thể kiếm cho phòng vé vài tỷ rồi!"

"..."

"Tôi thấy lần này em nhất định có thể giành được giải thưởng Kim Phượng cho diễn viên mới xuất sắc nhất!"

"..."

Vân Thi Thi soi gương, vừa trang điểm lại, vừa nhíu mày buồn phiền.

Hoa Cẩm nhìn cô, ánh mắt bỗng rơi vào trên chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay cô, ánh mắt ngơ ngẩn.

"Trên ngón áp út của em sao lại đeo nhẫn?"

"Ừ?"

Hoa Cẩm thất thần vài giây, sau đó bật cười.

"Ngốc ngếch! Em không đính hôn cũng không kết hôn, nhẫn không thể đeo trên ngón áp út."

Vân Thi Thi bỗng nhiên quay sang nhìn anh ta.

"Tôi có đeo nhẫn hay không thì liên quan gì đến anh?"

Hoa Cẩm tủi thân, nói: "Quan tâm em một chút thôi mà!"

Nói xong, anh ta liền túm lấy tay cô: "Nhẫn không thể đeo loạn! Nếu để truyền thông chụp được, nhất định sẽ rao tin em kết hôn bí mật!"

Vân Thi Thi tránh né động tác của anh ta, hắng giọng: "Đừng lộn xộn!"

"Không phải em thật sự đính hôn chứ?" Hoa Cẩm cười, nửa đùa nửa thật thăm dò.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.