"Mẹ... Con đang trách mẹ sao?" Giang Khởi Mộng tức giận nói: "Đứa nhỏ này, sao lại nói như vậy? Con với Ân Nhã, hai đứa đang thông đồng với nhau chọc tức mẹ phải không?"
"Con không dám."
Tống Vân Tích hừ lạnh một tiếng, uống một ngụm trà, mệt mỏi dựa lưng lên ghế salon.
“Chuyện trong bộ đội đã đủ mệt mỏi rồi, về đến nhà lại còn phải vội vàng dỗ dành em gái bảo bối. Mẹ, mẹ cũng đừng quá nuông chiều nó nữa, Ân Nhã đã lớn rồi, làm việc gì cũng phải có chính kiến của mình."
"Chính kiến?"
Giang Khởi Mộng im lặng: "Đứa nhỏ này thì có cái chính kiến gì là tốt chứ? Cả ngày đều lo làm loạn. Còn thằng nhóc Nhã Triết kia, căn bản là không muốn nhìn thấy nó, nó lại cứ dính sau lưng người ta, không phải để cho người ta chế giễu sao?"
Tống Vân Tích nói: "Cậu Mộ là cậu của nó, có liên hệ máu mủ, cho dù thích thế nào đi nữa, thì cũng phải có chừng mực thôi. Con thấy nó là bị điên rồi, căn bản không thèm quan tâm đến khái niệm luân thường đạo lý. Cho nên mới muốn yêu cậu Mộ, thật buồn cười."
"Thật ra thì, nếu hai đứa nó thật lòng yêu nhau, ở chung một chỗ, không phải là không được. Rất nhiều người trong cùng gia tộc kết hôn rồi, cũng không phải bí mật gì, chưa chắc sẽ bị người ta chê cười đâu." Giang Khởi Mộng dừng một chút, biểu đạt ý kiến của mình: "Thật ra mẹ cũng rất vừa ý thằng bé kia, Nhã Triết năng lực bất phàm, ưu tú xuất sắc, trên dưới nhà họ Mộ, không có một người nào có thể so sánh được với nó. Cho nên, mẹ cũng không phản đối. Vấn đề là, Nhã Triết đối với Ân Nhã chẳng qua chỉ là tình anh em thôi, chuyện tình cảm dù sao cũng không miễn cưỡng được. Huống chi, thằng bé đó cũng rất cố chấp..."
"Mẹ, mẹ cũng bị điên rồi sao? Đừng để cha nghe được những lời này, nếu không thì mẹ xong đời." Tống Vân Tích cắt ngang lời bà ta: "Em gái đã không hiểu chuyện mà làm loạn rồi, mẹ cũng hùa theo nó sao? Đúng là loạn hết."
Giang Khởi Mộng giận không nói nên lời.
Thật ra bà ta rất thích Mộ Nhã Triết.
Đáng tiếc, Mộ Nhã Triết đối với Ân Nhã, chỉ xem cô ta như em gái.
Bà ta thở dài một hơi, sau đó lại hỏi: "Con đói bụng không? Nếu đói thì mẹ làm đồ ăn cho con."
Tống Vân Tích khoác tay: "Không cần! Con không đói bụng, đã ăn no rồi."
Dừng một chút, anh ta lại nói: "Coi như là chưa ăn, cũng bị Ân Nhã làm cho tức giận no rồi."
Giang Khởi Mộng dở khóc dở cười, ngồi bên cạnh anh ta, trông có vẻ rầu rĩ.
"Tính khí con bé Ân Nhã này cũng không biết giống ai nữa!"
Cơn giận của Tống Vân Tích đương nhiên là còn chưa tan hết, tức giận nói: "Từ nhỏ đã được cưng chiều trong lòng bàn tay, tính tình có thể tốt được sao?"
Giang Khởi Mộng cả giận nói: "Con bé là em gái con đó! Con làm anh, sao có thể nói nó như vậy được?"
"Được rồi, con không nói nữa, được chưa? Mẹ nhìn đi, con chỉ mới nói có mấy câu mà mẹ đã nói đỡ cho nó rồi! Không bị làm hư mới là lạ!"
Tống Vân Tích không nhịn được đứng lên, đi lên lầu.
Giang Khởi Mộng hỏi theo: "Con đi đâu vậy?"
"Đi phòng sách, đọc sách! Ngủ!"
Tâm trạng Tống Vân Tích hỏng bét, không muốn nói chuyện thêm với bà ta nữa.
Giang Khởi Mộng lắc đầu một cái, không nói được gì.
Trong phòng, Tống Ân Nhã đi tới ban công, bấm một dãy số.
"Mọi chuyện sắp xếp thế nào rồi?"
"Cô chủ, cô yên tâm, mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi, người đã mang ra, chỉ chờ cô xử lý."
"Coi chừng cô ta, không để cô ta chạy lung tung!"
Tống Ân Nhã nham hiểm cười một tiếng, thong thả nói: "Ngày mốt, tôi muốn sử dụng cô ta."
"Được."
Để điện thoại di động xuống, cô ta lặng lẽ ngước mắt, nhìn về một mảnh đen nhánh sau vườn hoa, lạnh lùng cong môi cười.