Bà ta ngoại trừ cầu xin anh, không còn cách nào khác.
Có thể bà ta hèn mọn thỉnh cầu, Mộ Nhã Triết không để vào mắt.
"Đủ rồi, chị đi đi."
Mộ Nhã Triết phiền không nhịn đực, vừa mở cửa, chợt nghe sau lưng "bịch" một tiếng.
Anh khẽ giật mình, lập tức xoay người sang, lại trông thấy Giang Khởi Mộng lệ rơi đầy mặt quỳ trên mặt đất, nước mắt thống khổ rơi đầy mặt.
Mộ Nhã Triết giận dữ: “Chị làm cái gì vậy?!"
"Chị van xin em, van xin em... Về sau, bất kể em như thế nào chị đều không bắt buộc em. Nhưng chí ít, van xin em, lần này hãy cứu Ân Nhã!"
Giang Khởi Mộng lúc này, không hề dáng vẻ ưu nhã ngày thường, bà ta một thân lộng lẫy, cũng khó có thể che chắn chật vật và hèn mọn lúc này.
Bà ta không còn là phu nhân thị trưởng phong quang, dáng vẻ muôn vàn, giờ này khắc này, chẳng qua bà ta là người mẹ đáng thương, sủng con gái thành người kiêu căng bốc đồng, nhưng bà ta yêu chiều như thế, kết quả, vẫn phải cầu người khác đến cứu vãn cuộc sống con gái bà ta.
Giang Khởi Mộng một mặt lo lắng, trong mắt ngậm đầy nước mắt thê lương.
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói, "Chị không cảm thấy chị bây giờ, rất khó coi sao? Đứng lên!"
"Em không đáp ứng chị, chị sẽ không đứng lên!" Giang Khởi Mộng thương tâm mà cố chấp."Em không đáp ứng chị, chị sẽ quỳ đến khi em đáp ứng mới thôi!"
"Chị là đang uy hiếp em?!"
Đôi mắt Mộ Nhã Triết hiện lên sắc bén.
"Đúng!"
Giang Khởi Mộng không e dè: “Chỉ có lần này, cho phép chị uy hiếp em một lần!"
Mộ Nhã Triết chậm rãi nheo đôi mắt lại, bời vì phẫn nộ, gân xanh trên mu bàn tay hiển hiện không thể nghi ngờ.
...
Buổi trưa, Vân Thi Thi đã thu thập xong hành lí, hai đứa bé được phó thác cho Vân Nghiệp Trình và bảo mẫu, bàn giao một phen, lúc này mới yên tâm.
Hữu Hữu ở bên sửa sang quần áo cho cô, một bên nghĩ linh tinh: “Mẹ, mẹ đừng lải nhải! con và Tiểu Dịch Thần có thể chăm sóc tốt chính mình, mẹ không cần lo lắng, lo lắng cho chính mẹ là có thể cầm được phần thưởng không kìa!"
Tiểu Dịch Thần nhíu mày, cười một tiếng trêu chọc nói, "Đúng vậy! Mẹ còn không chăm sóc tốt như Hữu Hữu, cho nên mẹ có ở nhà hay không, căn bản không có gì khác biệt."
Vân Thi Thi giống như nghe được tiếng lòng mình tan nát.
Tiểu Dịch Thần là đang chê cô?!
Vì sao!
Hữu Hữu ở một bên mỉm cười nói: "Mẹ đi công tác, con còn vui hơn. Mẹ không có ở đây, con phải chăm sóc tên ngốc Tiểu Dịch Thần kỹ lưỡng là được. Nếu có mẹ, con còn phải quan tâm càng nhiều một chút."
Lần này, lòng Vân Thi Thi vỡ vụn thành vô số mảnh.
Cô ôm ngực, cảm giác mình bị vạn mũi tên xuyên tim.
"Vì sao... Bảo bối, sao con tổn thương mẹ vậy?"
Hữu Hữu mặc kệ nỗi thương cảm của cô, ánh mắt xéo qua, trông thấy Tiểu Dịch Thần xếp quần áo, lập tức quát ngừng lại: “Chậm đã! Anh làm vậy, quần áo sẽ dính!"
Tiểu Dịch Thần một mặt mờ mịt ngẩng đầu, dừng lại động tác trên tay.
Thì ra, cậu coi quần áo như quần áo bình thường, xếp vuông vức.
Làm như thế, đồ sẽ bị nhăn.
"Vậy phải làm sao?"
"Để đó em qua!"
"Ồ, bộ này phải là một chút..."
"Để đó em làm!"
"..."
Hữu Hữu như là giúp việc vất vả, loay hoay xoay quanh.
Vân Thi Thi muốn tiến lên hỗ trợ, Hữu Hữu lập tức đuổi cô: "Hai người đều qua ghế sofa ngồi, không được vướng chân vướng tay thêm phiền!"