"Cho nên, anh là tới đây để hỏi tội em sao?" Tống Ân Nhã bị lời của anh làm cho trong lòng đau đớn, cô ta ngậm chặt môi, sắc mặt khổ sở: "Em không cố ý bày trò cho anh xem! Anh đừng có nói như vậy! Anh có thể không đến, em đâu có bắt anh đến!"
Mộ Nhã Triết lại cười lạnh: "Không bày trò là tốt! Nếu không, anh sẽ cảm thấy em như vậy là cực kỳ rẻ mạt!"
Rẻ mạt?
Tống Ân Nhã cười buồn, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng hết sức lạnh lẽo.
Mỗi một câu một chữ của anh đều khiến cô ta đau đớn, nỗi đau này còn gấp cả trăm ngàn lần nỗi đau thể xác.
Ngay cả lúc sắp đối diện với cái chết, cô ta cũng chưa từng tuyệt vọng đến mức rơi một giọt nước mắt.
Thế nhưng giờ khắc này, lời nói vô tình của anh lại khoét thẳng vào trái tim cô ta. Tống Ân Nhã cắn chặt môi, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống, rơi vào trong khóe miệng.
"Anh Mộ, tại sao anh lại có thể tàn nhẫn với em như vậy? Rốt cuộc là em đã làm sai cái gì mà anh lại dùng mấy lời tàn nhẫn như thế để tổn thương em?"
Tổn thương cô ta?
Là anh tổn thương cô ta sao?
Rõ ràng là cô ta tự coi rẻ mạng sống, tự tổn thương chính mình.
Vừa rồi anh có nhìn thoáng qua miệng vết thương của cô ta, cũng đã cẩn thận xem xét.
Miệng vết thương đúng là rất sâu, nhưng không phải là vị trí trí mạng, ít nhất cũng giữ lại đường sống cho chính mình, cho dù thời gian dài có thể mất rất nhiều máu nhưng cũng không đủ để dẫn tới tử vong.
Nếu như cắt vỡ động mạch chủ, chưa tới một giờ, cái mạng nhỏ này của cô ta đã không còn.
Nếu như là cố ý để lại đường sống, vậy thì không cần nghĩ cũng biết động cơ của cô ta là gì!
Lúc anh vừa tiến vào phòng bệnh, mới thoáng nhìn qua còn tưởng rằng cô ta thật sự nghĩ quẩn mà làm chuyện dại dột.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại mọi chuyện, càng lúc lại càng cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Cô ta lại dám dùng thủ đoạn này để bày trò cho anh xem!
Là hy vọng rằng anh sẽ thương xót cô ta sao?
Anh xuất thân từ nhà giàu có, đương nhiên đã chứng kiến đủ các loại thủ đoạn tranh giành tình cảm.
Mấy cái trò vặt kiểu này đã sớm bị mấy bà vợ lẽ trong nhà họ Mộ chơi nát từ lâu rồi.
Làm sao anh có thể không nhìn ra chứ.
"Làm bậy!" Anh cười lạnh, thốt ra hai chữ này.
Làm bậy?
Tống Ân Nhã kinh ngạc mở hai mắt, rốt cuộc nước mắt đọng nơi khóe mi không kiềm được nữa, rơi xuống gò má rồi nhỏ giọt lên tấm đệm trắng.
Cô ta nắm chặt tấm ga giường, trong lòng uất ức nhưng lại không biết phải làm sao để phát tiết.
Đúng vậy!
Cô ta trăm phương ngàn kế, cố ý tự hành hạ bản thân, dùng loại phương thức tự mình hại mình này cũng chỉ vì muốn nhận được cái liếc mắt của anh.
Đúng vậy!
Cô ta đúng là làm càn làm bậy, chỉ vì muốn chiếm được tấm lòng của anh.
Nhưng mà...
Tại sao ở trong miệng anh, cô ta lại trở thành một người không biết xấu hổ như vậy?
Yêu một người thì có gì sai sao?
"Trước kia anh đâu có đối xử với em thế này! Tại sao? Tại sao bây giờ anh lại tàn nhẫn với em như vậy? Như thế này không công bằng!"
Tống Ân Nhã khóc rống lên.
Không công bằng!
Dựa vào cái gì mà Vân Thi Thi có thể có được tất cả mọi thứ của anh?
Cô ta cũng không cần bất cứ danh phận gì, chỉ hy vọng có thể đạt được dù chỉ là một phần ba phần yêu chiều mà anh dành cho Vân Thi Thi, chỉ một chút lòng tham nho nhỏ như vậy thôi mà cũng không thể đáp ứng được sao?
"Đủ rồi."
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhếch môi, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Ân Nhã, anh cảnh cáo em lần cuối, anh bận rộn nhiều việc, không rảnh để vào đây chơi mấy trò nhàm chán với em."
Dứt lời, anh đứng lên chuẩn bị rời đi.
Tống Ân Nhã hết sức tức giận, cầm một cái cốc ném thẳng về phía anh.
"Choang" một tiếng.
Cái chén bay qua đầu vai anh, đập vào cánh cửa, vỡ tan thành mấy mảnh.
Giống như trái tim cũng đã bị vỡ tan của cô ta lúc này.