Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1972: Mục Đích Chung



Nếu Lâm Phượng Thiên muốn giành được giải thưởng, vẫn còn cần chút thực lực.

Đương nhiên, cần thực lực, bối cảnh cũng rất quan trọng.

Vân Thi Thi cực kỳ hi vọng Lâm Phượng Thiên có thể giành được giải thưởng này, không phải tâm tư gì, ở trong mắt cô, Lâm Phượng Thiên có thực lực như vậy, tuy Lâm Phượng Thiên không cần một cái cúp để chứng minh mình, nhưng mà Vân Thi Thi cảm thấy những người có tên trong danh sách, tựa hồ không có bất luận kẻ nào có thể có lực ảnh hưởng và thái độ làm việc giống như Lâm Phượng Thiên.

Khách quý trao giải đạo diễn xuất sắc nhất, là diễn viên gạo cội nổi tiếng Trần Hải Dân, diễn viên gạo cội đã qua tuổi năm mươi, đã không còn trẻ tuổi, hơn nữa năm trước chống cự với căn bệnh ung thư, cuối cùng đấu tranh với căn bệnh lâu năm.

Sau khi trở lại phim ảnh, tiếp tục diễn vài bộ phim, được khen ngợi như nước.

Tất nhiên tuổi tác đã cao, nhưng khi ông ta mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, mỉm cười đứng ở trên đài, tinh thần có vẻ phấn chấn như trước, ông ta vừa nói một tiếng, tiếng vỗ tay dưới đài vang lên như sấm.

“Xa cách sân khấu ba năm, hiện giờ tôi đứng ở trong lễ trao giải, tựa như về đến nhà mình vậy. Những người thân thương ngồi ở dưới đài đã đồng ý chấp nhận cho tôi vinh hạnh này, để tôi tới trao giải giải thưởng thần thánh và trang nghiêm.”

Tiếng vỗ tay lại nổi lên.

“Trong ngành sản xuất điện ảnh, đạo diễn là người lãnh đạo tác phẩm điện ảnh, giống như chỉ huy tối cao ở trong quân đội, đội ngũ thắng bại hay không, đều quyết định bởi năng lực lãnh đạo của đạo diễn. Trải qua nhiều năm lắng đọng lại, trong giới phim ảnh cũng xuất hiện không ít đạo diễn ưu tú, tôi cho rằng, một đạo diễn ưu tú không phải đơn thuần là do phòng bán vé quyết định. Tố chất và tu dưỡng, cùng với thái độ tôn kính với sự nghiệp điện ảnh, cũng là nhân tố quan trọng. Cực kỳ vinh hạnh, hôm nay đạo diễn nhận được cúp này, cũng là đạo diễn ưu tú trong cảm nhận của tôi. May mắn, tôi có thể cùng anh ta hợp tác qua một vài bộ phim, nhưng làm tôi khó quên nhất, chính là thái độ cực kỳ chuyên nghiệp của anh ta. Tôi nói người này, mọi người chắc là đã đoán ra được là ai rồi!”

Trần Hải Dân mỉm cười, ánh mắt liếc nhìn những người dưới đài.

Khán giả sôi trào rồi.

Thông qua tiết lộ của Trần Hải Dân, đại khái cũng suy đoán được rốt cuộc là ai.

Lâm Phượng Thiên ngồi ở hàng thứ nhất híp mắt nở nụ cười.

Vân Thi Thi khẩn trương cầm tay Tần Chu.

“Em có cảm giác đó là đạo diễn Lâm!”

Tần Chu trêu ghẹo: “Cũng không phải em đoạt giải, em kích động cái gì?”

“Phân lượng cái cúp này của đạo diễn Lâm quan trọng hơn em, em có thể không kích động được sao?”

Lúc cô khẩn trương, trên đài truyền đến giọng nói trầm thấp của Trần Hải Dân.

“Đạo diễn xuất sắc nhất được vinh danh lần này là - - Lâm Phượng Thiên! Tác phẩm lớn tiêu biểu ‘Quả trám’!”

Trong tiếng vỗ tay như sấm, Lâm Phượng Thiên từ chỗ ngồi đứng dậy, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, chậm rãi đi đến trước đài.

Trần Hải Dân ôm anh ta rồi đưa cúp, sau đó đưa microphone cho anh ta, trước mắt nhân vật chính là anh ta.

Lâm Phượng Thiên đứng ở phía trước, nhẹ nhàng giơ cúp trong tay lên, mỉm cười.

“Cực kỳ vinh hạnh, thật sự cực kỳ vinh hạnh! Lâm mỗ có thể nhận được sự chứng kiến của bạn bè khắp mọi nơi, nhận được chiếc cúp này! Cúp nặng trịch, giống như tán thành và yêu thích của khán giả đối với tôi, tôi cảm thấy rất là vinh hạnh.”

Lâm Phượng Thiên nhìn xuống dưới đài, dưới ánh đèn sáng, vẻ mặt nghiêm túc khác với những lúc ở phim trường, giờ phút này có vài phần dịu dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.