Trong quá trình bầu phiếu, danh sách cuối cùng được giữ bí mật, mãi đến khi công bố trong lễ trao giải, mới công bố tất cả số phiếu người đoạt giải nhận được.
Những thứ này đều chứng thực là công bằng.
Bởi vậy giải thưởng người mới xuất sắc trong phim điện ảnh là giải thưởng duy nhất không được sắp đặt.
Người mới xuất sắc nhất có tổng cộng mười người.
Vân Thi Thi cẩn nhận nhìn qua danh sách, mãi đến trước khi đóng cửa bầu phiếu, tên của cô vẫn ổn định xếp thứ nhất trong danh sách.
Hiệu ứng ‘Quả trám’ đúng là rất tốt.
Trên màn hình cực lớn, bắt đầu cắt nối biên tập các diễn viên đại biểu cho các tác phẩm.
Trong đó có Vân Thi Thi diễn trong tác phẩm ‘Quả trám’, cắt nối biên tập lại phim làm cho nhiều người ở hiện trường hưng phấn lên, vỗ tay như sấm.
Vân Thi Thi bị dọa ngay tại chỗ.
“Những người này đều là thủy quân sao?”
“Làm sao có thể…”
“Vậy bọn họ cũng cổ vũ quá rồi…?”
Vân Thi Thi vẫn khó thể tin như cũ.
Tần Chu lại cười ha ha, “Con nhóc này, em không biết em diễn ‘Doãn Hạ Thuần’ làm biết bao nhiêu cây cao lương trong giới giải trí chết mê sao? Nếu không thì em cho rằng, khen em ưu tú đều là an ủi em sao? Qủa thật biểu hiện của em cực kỳ xuất sắc.”
Vân Thi Thi có chút áy náy cười.
Hàn Ngữ Yên đứng ở trên đài, tao nhã nhìn thoáng qua giấy trong tay, mỉm cười với microphone tuyên bố: “Giải thưởng người mới xuất sắc nhất thứ mười của giải Kim Ưng cuối cùng cũng có chủ - -”
Mọi người nín thở tập trung, yên tĩnh không một tiếng động.
“Vân Thi Thi, Hoa Cẩm! Chúc mừng hai người!”
Quả nhiên giống như những lời Tần Chu đoán vậy.
Cô thật sự chiếm được giải thưởng người mới.
Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm, giải thưởng người mới này, Vân Thi Thi nhận được đúng như mọi người mong muốn.
Giải thưởng vừa được nêu lên, màn ảnh rất nhanh chiếu đến Vân Thi Thi.
Vân Thi Thi mỉm cười, cho dù nhận được giải thưởng người mới, nhưng mà trên mặt cô là ung dung lạnh nhạt, tất nhiên không có quá nhiều biểu tình kinh ngạc, có vẻ cực kỳ bình tĩnh.
Mọi người kinh hãi.
Một người mới có thể có thái độ trầm ổn ứng đối với giải thưởng lớn, đúng là không dễ dàng.
Vân Thi Thi chậm rãi đứng dậy, Hoa Cẩm cũng đồng thời nhận được giải thưởng người mới cực kỳ thân sĩ, đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô, dắt tay cô cùng đi lên sân khấu.
Hàn Ngữ Yên mỉm cười nhìn cô đi lên sân khấu, cho dù ngoài mặt bày tỏ thoải mái tự nhiên, nhưng trong lòng thì sao?
Đã hận đến nghiến răng nghiến lợi rồi.
Vân Thi Thi đi lên sân khấu, đứng cùng Hoa Cẩm, dáng vẻ của cô vừa cao quý lại khéo léo, trên người có một loại khí chất điềm tĩnh và tao nhã.
Khí chất tao nhã này không phải trải qua huấn luyện khổ sở mà tạo thành, có một loại người, trời sinh đã cao quý thanh lịch như vậy.
Hàn Ngữ Yên đứng bên cạnh, cho dù tỉ mỉ giả dạng, trang điểm tinh xảo trên mặt, lại vẫn bị cô đoạt đi không ít ánh sáng.
Ngay cả khí tràng của cô ta, cũng bị Vân Thi Thi áp chế một lượng lớn, ngôi sao tăm tối.
Hàn Ngữ Yên mặt ngoài duy trì dáng vẻ tốt đẹp, nội tâm đã mãnh liệt như sóng lớn.
Khi Vân Thi Thi nhận lấy chiếc cúp nặng trịch trong tay Hàn Ngữ Yên, lòng tràn đầy cảm động.
Đây là chiếc cúp đầu tiên cô làm diễn viên, rất có ý nghĩa.
Cho dù cô nhận chiếc cúp, đã có rất nhiều xây dựng tâm lý, nhưng khi đứng trên sân khấu, cầm cúp, kiêu ngạo tự nhiên sinh ra, lớn dần lên.