Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 198: Như một con nhím yếu đuối



Giữa sân khiêu vũ, âm nhạc chưa ngừng lại.

Mộ Nhã Triết nắm tay Vân Thi Thi, trong giai điệu tao nhã nhẹ nhàng khiêu vũ, đôi mắt thu hút tâm hồn người khác từ đầu đến cuối rủ xuống trên gương mặt xấu hổ của cô, trong mắt hiện lên một tia cân nhắc.

Từ lúc bắt đầu, cô đều cúi đầu.

Vân Thi Thi không có cách nào quên người đàn ông này đã làm gì với mình, bởi vậy có chút mất tập trung, không dám ngẩng đầu lên nhìn mặt anh.

Còn anh, lại là dáng vẻ tao nhã ung dung, vẻ mặt hững hờ, phảng phất tất cả đều được anh nắm giữ trong lòng bàn tay.

Ham muốn nắm giữ của anh thật sự rất mạnh, đặc biệt là...

Vừa nghĩ tới hình ảnh trầm luân kiều diễm kia, mặt Vân Thi Thi càng đỏ, oán hận cắn răng, rất muốn hất tay của anh ra, chạy trốn khỏi anh.

Anh không nói một lời xuất hiện trong thế giới của cô, trêu chọc cô, nhiễu loạn tâm thần của cô, nhưng mà, lại lấy tư thế thản nhiên thanh thản, tùy tiện thưởng thức luống cuống và hoảng loạn của cô.

Người đàn ông này, tại sao có thể xấu xa như vậy chứ?

Nghĩ như thế, cô khó tránh khỏi việc bị mất tập trung, bước chân khiêu vũ liên tiếp phạm sai lầm.

Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn cô, khẽ nói: "Cô Vân, kỹ thuật nhảy của cô quá cứng ngắc."

Vân Thi Thi cắn cắn môi, tức giận nói: "Tôi vốn không biết khiêu vũ, chỉ có thể nhảy một ít đơn giản! Anh cứ việc cười nhạo là được rồi."

Mộ Nhã Triết nhíu mày, môi mỏng phác hoạ ra chút độ cong: "Cô thực sự mọc đầy gai khắp toàn thân, không có một chỗ mềm mại, cực kỳ giống một con nhím."

"Tôi chính là một con nhím." Vân Thi Thi nói: "Võ trang đầy đủ, chỉ vì bảo vệ mình."

Bảo vệ mình, cũng sẽ đâm đau người thật lòng muốn thương yêu cô.

Người đàn ông nhìn cô, bây giờ dường như cô hơi thu sự sắc ngọn cả người lại, chỉ có một đôi mắt cực kỳ cảnh giác trừng mắt nhìn anh, như đang cảnh giác nếu anh lại gây rối với cô, cô sẽ đáp trả ngay lập tức.

Thật sự là một người mẹ nhỏ bị tổn thương đầy người, luôn căng thẳng phòng bị bất cứ người nào muốn đến gần cô, trong đôi mắt kia, đầy rẫy bất an, ngạc nhiên nghi ngờ, còn có cả đề phòng.

Một người phụ nữ vừa quật cường lại vừa yếu đuối, thật mâu thuẫn.

"Thả lỏng, theo nhịp điệu, khiêu vũ rất đơn giản."

Trên lầu hai, Vân Thiên Hữu nhìn hình ảnh này, tức giận đến mức giẫm mạnh lên mu bàn chân Lý Hàn Lâm, người phía sau vẻ mặt đau khổ ôm cậu lên, oan ức nói: "Tổng giám đốc Vân, cậu giẫm tôi cũng không thể hả giận!"

"Người đàn ông này, rõ ràng là muốn theo đuổi mẹ tôi! Tôi không cho phép, tôi không cho phép!"

Cậu muốn ngăn cản người đàn ông này.

Mẹ là của cậu, là mẹ của một mình cậu, sao cậu có thể cho phép bất luận người nào xông vào thế giới của bọn họ, hoa xưng vương?

Nếu lúc bình thường, Vân Thiên Hữu đều ung dung, giống như tất cả đều được cậu nhóc nắm giữ trong lòng bàn tay.

Nhưng mà chỉ cần chuyện liên quan đến mẹ, cậu đều mất khống chế.

Ở trước mặt người ngoài, cậu có thể lạnh lùng, có thể trầm tĩnh.

Thế nhưng ở trước mặt Vân Thi Thi, cậu chỉ là một cậu nhóc chưa trưởng thành, chỉ nguyện ý làm áo bông nhỏ ấm lòng của mẹ.

"Tổng giám đốc Vân, bình tĩnh..."

Trong ghế khách quý, Tiểu Dịch Thần rót một ly nước trái cây, rõ ràng tâm tình có chút sa sút. Nhìn Vân Thi Thi ở giữa sân khiêu vũ, cậu vô cùng hi vọng mình có thể mau mau lớn lên, trưởng thành thành người đàn ông cao to như cha, khiêu vũ cùng chị gái xinh đẹp!

Lúc đang chán nản, vô ý liếc mắt một cái, bỗng nhiên thoáng nhìn trên lầu hai, Vân Thiên Hữu ở trong lòng Lý Hàn Lâm triệt để nổi giận, lập tức hoảng sợ từ chỗ ngồi đứng lên đến, sắc mặt bỗng nhiên đỏ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.