Nhưng Mộ Uyển Nhu cũng rất mạnh mẽ, mấy cái tát liên tiếp không ngừng rơi lên gò má cô.
Đáng sợ hơn chính là, dường như cô ta đã mất hết cảm giác đau rồi, cho nên không hề cảm thấy đau đớn một chút nào, dứt quyết không chịu dừng tay.
"Chát -----"
"Chát -----"
Mộ Uyển Nhu vừa khàn giọng mắng, vừa quyết tâm muốn đẩy cô vào chỗ chết.
Vân Thi Thi hoảng sợ trong lòng, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Trong đầu cô kêu ong ong.
Người điên bộc phát, thật đúng là còn đáng sợ hơn so với quỷ.
Không biết đau đớn, không biết sợ hãi, vô cùng quyết liệt, giống như muốn cô cùng đồng quy vu tận với cô ta.
"Tôi muốn giết cô! Vân Thi Thi, tôi muốn giết cô, để cô phải bị chôn sống theo đứa con của tôi!"
Từng câu nói thê lương của cô ta vang vọng bên tai cô, đánh vào trong màng nhĩ ầm ầm.
Cô cũng hiểu được, rốt cuộc Mộ Uyển Nhu bị cái gì kích thích mà phát điên rồi.
Chẳng qua là, bây giờ cô không hiểu, Mộ Uyển Nhu oang oang nói muốn chôn cô cùng với con cô ta, nhưng cô không nhớ, khi nào thì Mộ Uyển Nhu đã từng có con!
Cô ta không sinh con được mà?
Mộ Uyển Nhu xác thực là bị điên, điên thật rồi!
Lúc cô ta trưởng thành, nhận được giấy chẩn đoán của bệnh viện, đời này cô ta không thể nào sinh con được.
Cô ta thật vất vả điều chỉnh cảm xúc của mình, đón nhận sự thật này, nhưng một ngày nọ, cô ta phát hiện mình mang thai, hơn nữa chợt ý thức được, tất cả mọi chuyện đều là do âm mưu đứng đằng sau của Mộ Nhã Triết, cô ta hoàn toàn không biết là mình bị người ta tính kế, trở thành con cờ bị anh lợi dụng, từ đầu tới cuối, cô ta vẫn luôn là người bị lợi dụng.
Uổng công cô ta trăm phương ngàn kế, cực khổ làm mọi chuyện, cũng chỉ vì hy vọng mình được danh chính ngôn thuận gả vào nhà họ Mộ, trở thành vợ chính thức của Mộ Nhã Triết.
Bị vô sinh, cô ta vẫn cho rằng, đó là vấn đề của cô ta, cho nên luôn mang sự áy náy đối với Mộ Nhã Triết.
Cô ta không thể nào sinh con được cho anh, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng thua thiệt.
Cho nên, con của người khác sinh ra, mặc dù cô ta chưa từng coi nó như con ruột của mình, nhưng cũng chưa bao giờ gây khó khăn, cũng coi như là tận tình nuôi dưỡng.
Kết quả, cô ta lại phát hiện, mình mang thai.
Mà đứa con, cũng là ngoài ý muốn, chết dưới họng súng của Mộ Dịch Thần.
Mộ Dịch Thần, đứa con của Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết, cô ta đã nuôi cậu lớn lên, nhưng không ngờ, cuối cùng cậu lại là người đã ra tay sát hại đứa bé trong bụng cô ta!
Làm sao cô ta có thể chấp nhận sự thật tàn nhẫn này chứ!
Thì ra, nguyên lai, cô ta đã tự mình chui vào âm mưu của Mộ Nhã Triết!
Đáng thương cho cô ta ngây thơ như vậy, cuối cùng nhận được, chỉ là sự cười chê của mọi người!
Con của cô ta, đã không còn!
Cô ta vốn là có thể sinh con!
Nhưng mà, tại sao, anh lại không chấp nhận cô ta.
Nếu đã lựa chọn cô ta làm vị hôn thê, vậy tại sao không thể tiếp nhận cô ta bằng tấm lòng chứ?
Mặc dù không phải là thật lòng yêu nhau, cũng không sợ có tiếng mà không có miếng, chỉ cần làm vợ anh, giúp anh nuôi dạy con cái, chẳng lẽ suy nghĩ này rất quá đáng sao?
Cô ta cảm thấy vô cùng đau khổ trong lòng, nửa đêm tỉnh lại, lại nhớ đến đứa con đáng thương, rõ ràng là một đứa trẻ vô cùng khỏe mạnh, cuối cùng lại không thể giữ được.
Anh thật sự tàn nhẫn như vậy sao?
Mọi chuyện, còn không phải là vì người phụ nữ này ư?
Vân Thi Thi!
Đều là tại cô!
Nếu không phải bởi vì cô, không phải cô đột nhiên xuất hiện, cô ta đã có thể có được hạnh phúc!
Hoặc nếu như, cô ta cố gắng hơn chút nữa, còn có thể được Mộ Nhã Triết công nhận!
Hạnh phúc vốn là của cô ta ------- nếu như không có ả tiện nhân này xuất hiện!