Hoa Cẩm không còn cách nào khác, để cô ngồi xuống đất, lại vững vàng đỡ cô đứng dậy, chống đỡ toàn bộ trọng lực cho cô.
Bên kia, Mộ Uyển Nhu đang nằm trên mặt đất, khớp xương hơi giật giật, đôi mắt bỗng nhiên mở ra, nở một nụ cười âm lãnh.
Tất cả sự chú ý của Hoa Cẩm đều đặt lên người Vân Thi Thi, không phát hiện chút gì.
"Chậm một chút, cẩn thận."
Hoa Cẩm vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập sau lưng, quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Uyển Nhu không biết đã bò dậy từ lúc nào, bổ nhào về phía anh ta đấm đá.
Anh ta hoảng sợ, theo bản năng bảo vệ Vân Thi Thi sau lưng mình.
"Hoa Cẩm...? Anh làm gì vậy?"
Anh ta muốn làm cái gì?
Vân Thi Thi còn chưa kịp lấy lại tinh thần, chỉ nghe được một tiếng la thất thanh: "Tôi giết cô!"
Giống như tiếng sấm rền.
Mộ Uyển Nhu cố chấp vọt tới.
Vân Thi Thi nhìn qua, chỉ thấy động tác Mộ Uyển Nhu đang xông tới, theo bản năng cô la lên, nhưng đã bị Hoa Cẩm kéo ra sau lưng, lúc cô đưa tay muốn túm áo khoác của anh ta thì ----
Đột nhiên, máu văng tung tóe.
...
...
...
Một khắc kia, giống như cô đang đứng trong hầm băng vậy, lạnh thấu xương.
Thật là quá lạnh lẽo.
Dưới ánh trăng, một con dao găm sắc bén, lóe lên tia sáng cực kỳ chói mắt.
Ngay sau đó, lưỡi sao sắc bén, xuyên qua da thịt con người.
Giống như chỉ mới qua một cái chớp mắt.
"Phụt" một tiếng, âm thanh quỷ dị, xé rách da thịt, làm đầu óc cô căng thẳng.
"Ưm."
Hoa Cẩm rên lên một tiếng, gương mặt cứng đờ.
Một dòng máu từ trong cơ thể bắn tung tóe ra bên ngoài, sau đó là mùi máu tươi lan tràn trong không khí, dọc theo con dao găm, nhỏ giọt rơi xuống mặt đất.
Vân Thi Thi hoảng sợ trợn to hai mắt, trong con ngươi là hình ảnh chiếu ngược gương mặt thống khổ mà ẩn nhẫn của Hoa Cẩm, cùng với ánh mắt tàn nhẫn hung tợn của Mộ Uyển Nhu.
Tiếng thét chói tai, vang dội từng đợt trên tầng thượng.
Hoa Cẩm cắn răng, cúi đầu, nhìn thấy một con dao găm ghim sâu vào trong bụng anh ta.
Đang lúc anh ta cúi đầu, Mộ Uyển Nhu nắm con dao, đâm mạnh thêm một lần nữa, một nhát dao sâu hơn.
Thân hình Hoa Cẩm nhẹ nhàng lung lay, sau đó hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, cứng đờ tại chỗ.
"Hoa Cẩm... Hoa Cẩm!"
Vân Thi Thi trơ mắt nhìn một màn này, nhất là khi thấy cảnh tượng máu tươi loang lổ đầy đất, trong nháy mắt, đầu óc trở nên trống rỗng!
Nước mắt trào ra, cô hung hăng cắn chặt hàm răng, tràn ngập tức giận nhìn về phía Mộ Uyển Nhu.
"Người đáng chết chính là cô!"
Vân Thi Thi nhào tới bóp cổ cô ta, trong lúc tuyệt vọng, cô điên cuồng xiết chặt cổ Mộ Uyển Nhu, một lòng muốn cô ta phải chết!
"Người đáng chết chính là cô! Mộ Uyển Nhu, cô mới là người đáng chết!"
Cô vừa khóc vừa la hét!
Tại sao, cô ta lại luôn muốn làm tổn thương người khác!
Tại sao, cô ta không chừa thủ đoạn nào mà đổ hết tất cả những bất hạnh của cuộc đời mình lên đầu người khác!
"Tôi giết cô! Tôi muốn giết cô!"
Vân Thi Thi xiết cổ họng cô ta, ép cô ta sát đến chỗ mép sân thượng, sau lưng Mộ Uyển Nhu, chỉ cần lùi thêm nửa bước nữa thôi, chính là vực sâu vạn trượng.
Gió đêm thổi vạt áo hai người bay lất phât.
"Cô muốn tôi chết sao? Ha ha ha! Như vậy chúng ta, đồng quy vu tận đi!"
Nói xong, Mộ Uyển Nhu nắm chặt tay cô, vừa lùi về phía sau, vừa kéo cô ra mép sân.