"Tôi là người nhà của anh ấy, để cho tôi ở lại nơi này được không? Anh ấy cần tôi!"
Vân Thi Thi kiên quyết.
Bác sĩ thấy thái độ kiên quyết, cũng không hề xua đuổi, đóng cửa lại, liền tranh thủ thời gian quay trở xử lý vết thương.
Xử lý vết thương, cũng chỉ phán đoán sơ cứu cầm máu, rửa sạch vết thương, phòng ngừa nhiễm trùng.
Vân Thi Thi đứng ở một bên, nơm nớp lo sợ, mà Hoa Cẩm lại không hề chớp mắt nhìn cô chằm chằm, tim lại giống như có vô số dòng nước ấm xông lên, vô cùng ấm áp.
—— "Tôi là người nhà anh ấy!..."
—— "Để cho tôi bên anh ấy, được không? Anh ấy cần tôi!"
...
Cánh môi Hoa Cẩm run rẩy, đôi mắt bỗng nhiên hiện lên sự thỏa mãn.
Một sự ấm áp trước nay chưa có, đánh vào nội tâm.
Đại khái, là được người nhà bảo vệ ấm áp, hẳn là như thế!
Hiển nhiên Vân Thi Thi cũng không có chú ý tới ánh mắt của anh ta, mà chính là hết sức chăm chú nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bác sĩ, quan sát vẻ mặt ông ta, muốn dựa vào nét mặt để tìm kiếm tin tức gì.
Có thể thấy được vẻ mặt bác sĩ ngưng trọng, lông mày nhíu chặt, nhất là biểu lộ nghiêm túc, khi thì nhíu mày thật sâu, càng nơm nớp lo sợ, không tự chủ ướt hốc mắt.
Hoa Cẩm thấy dáng vẻ cô muốn khóc, lòng thương yêu không dứt.
"Thi Thi..."
Hơi thở mong manh, lập tức kinh động đến cô.
Vân Thi Thi bận rộn lo lắng đi tới bên cạnh anh ta, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, cẩn thận từng li từng tí cầm tay anh ta.
"Sao vậy?"
"Tôi cảm giác buồn ngủ quá, muốn ngủ một chút."
"Buồn ngủ?!"
Trong lúc nhất thời Vân Thi Thi càng gấp đến độ luống cuống tay chân, ngẩng đầu nhìn về phía bác sĩ, ánh mắt xin giúp đỡ.
"Bác sĩ, anh ấy..."
Bác sĩ toàn tâm để ý đến việc cầm máu, không rảnh để ý tới cô.
"Cô sẽ luôn ở bên tôi sao?"
Hoa Cẩm đột nhiên hỏi.
Vân Thi Thi quay đầu lại nhìn về phía anh ta, liều mạng gật đầu: "Tôi sẽ! Tôi sẽ luôn ở bên anh!"
Dừng một chút, hai mắt cô đẫm lệ mông lung nhìn anh ta, cầu khẩn nói: "Hoa Cẩm, anh không nên làm tôi sợ được chứ? Hiện tại cảm thấy thế nào? Còn đau không? Chỗ nào đau?"
"Chỗ nào đều đau..."
Anh ta hôm nay, nói mấy câu đều cảm thấy cố hết sức, đôi mắt cũng có chút mờ ảo...
"Không được ngủ..."
Vân Thi Thi vừa muốn mở miệng nói gì, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân.
"Xe cứu thương đến rồi!"
Không biết là ai ở ngoài cửa la như vậy, bác sĩ vừa lúc kết thúc cầm máu, lập tức mở cửa, ngoài cửa, mấy người nhân viên y tá vẻ mặt vội vàng đi đến.
"Người bị thương ở đâu?"
"Nơi này nơi này!"
"Đã cầm máu chưa?"
"Đã cầm máu, nhưng không biết tình huống vết thương, cần tiến hành một bước kiểm tra, mới có thể biết rõ vết thương như thế nào..."
"Huyết áp bao nhiêu?"
"..."
Một đám người luống cuống tay chân, nhấc cáng cứu thương, nhân viên y tế khẩn trương đặt người lên cáng, cố định lại, vội vàng đi về phía xe cứu thương.
Hoa Cẩm nhắm mắt lại, giống như ngát đi.
Trong tiếng người huyên náo, Vân Thi Thi bỗng nhiên cảm giác được, thế giới lập tức tĩnh mịch, nhìn thấy mỗi một tình cảnh, đều đã mất đi màu sắc, tất cả hình ảnh đều vô cùng chậm chạp.
Những tiếng tranh luận rất là chói tai.
Hoa Cẩm được an trí trên cáng cứu thương, sắc mặt tái nhợt, được người che chở dần dần đi xa.
Cô bất tri bất giác kịp phản ứng, cuống quít đi theo, chờ đi ra khỏi khách sạn, Hoa Cẩm đã được đưa lên xe cứu thương.