Có thể trong cảm nhận của cô, trong mắt Quý Vũ Kỳ, Hoa Cẩm trăm phần trăm chỉ là một món hàng không hơn không kém, ngoại trừ là cây hái ra tiền thì không còn giá trị lợi dụng nào khác.
Cô không hề cảm nhận được sự quan tâm hơn nữa của Quý Vũ Kỳ dành cho Hoa Cẩm.
Chí ít, dù là quan tâm nhưng cũng chỉ là quan tâm xem món hàng này bị tổn hại như thế này thì mất bao nhiêu tiền mà thôi.
Quá lạnh lùng.
Từ khi cô tiến vào phòng bệnh tới giờ, chỉ thấy vấn đề Quý Vũ Kỳ nhắc nhiều nhất chính là sau khi Hoa Cẩm bị thương thì mang đến một loạt tổn thất ra sao.
Trên thực tế, ở trong mắt Quý Vũ Kỳ, Vân Thi Thi rất phiền phức.
Hoa Cẩm đã phiền phức rồi, cô lại còn phiền phức hơn
Trước đó, Hoa Cẩm ngóng trông Vân Thi Thi, cô liền mạnh mẽ cắt đứt nhớ nhung của Hoa Cẩm.
Bề ngoài Quý Vũ Kỳ là người đại diện, nhưng trên thực tế lại là người mà người phụ nữ kia sắp xếp làm “Người giám hộ” bên cạnh Hoa Cẩm.
Quan sát mọi hành động của Hoa Cẩm.
Bởi vậy, đối với Vân Thi Thi, cô ta vô cùng phòng bị.
Vân Thi Thi đột nhiên hỏi: “Chuyện kia, Hinh nhi gì đó, là thế nào vậy?”
Quý Vũ Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói: “Nghe nói, nửa đêm bị chặn đường rồi cướp đoạt, phản kháng thì bị tên vô lại đâm hai dao, chết tại chỗ.”
“Thật đáng thương.”
Cô còn tưởng rằng đó là Hoa Cẩm nên khóc cả nửa ngày.
May là Hoa Cẩm không thấy cảnh này, bằng không sẽ cười cô thật ngu ngốc.
Gọt xong quả táo, cắt ra, đặt ở bên bàn, Quý Vũ Kỳ dùng khăn lau lau ngón tay, ngẩng đầu lên, trên mặt lại là vẻ lạnh lùng.
“Thi Thi, tôi muốn cùng cô nói chút chuyện.”
“Hả?’
“Tôi... Hy vọng cô duy trì khoảng cách với Hoa Cẩm.”
Quý Vũ Kỳ vừa nói, đem đĩa hoa quả đặt lên bàn, ánh mắt hướng về phía cô: “ Cô cùng anh ta đi quá gần rồi.”
Vân Thi Thi ngẩn ra, hơi nghi hoặc một chút, nhìn cô ta một chút, nói: “Cô có ý gì?”
“Tôi biết, là Hoa Cẩm cố ý đến gần cô. Nhưng mà cô nên biết, Hoa Cẩm còn trẻ như vậy, còn không hiểu chuyện, làm chuyện như vậy, sẽ phải trả giá ra sao...”