Hoa Cẩm lại đoạt trước anh ta một bước, ngồi bên cạnh cô, dịu dàng ôm vai cô.
"Đừng khóc nữa..."
Anh ta nhìn cô khóc, đau lòng không thôi, căm giận bất bình thay cô.
Trên đời này, sao có thể có người kiêu căng như Mộ Nhã Triết vậy, vênh váo tự đại, coi thường chúng sinh.
Hoa Cẩm ôm lấy cô, không thèm cố kỵ, động tác như vậy sẽ ảnh hưởng đến miệng vết thương, mặc dù miệng vết thương vừa đau lại ngứa, khiến da đầu anh ta run lên, giờ khắc này, so với nước mắt của cô, hình như tất cả đã trở nên không đáng nhắc tới.
Anh ta không thích nước mắt của cô.
Đôi mắt xinh đẹp như vậy, rõ ràng cười rộ thì đẹp hơn.
Nhưng hôm nay, lại khóc đến sưng đỏ không chịu nổi, một chút cũng không đẹp nữa.
Hoa Cẩm ở một bên nửa đùa, nửa thật nói, "Thi Thi, em đừng khóc, em còn khóc nữa, anh cũng sẽ khóc theo."
Lời còn chưa dứt, nước mắt ấm áp đã ngã ra khỏi hốc mắt của anh ta.
Vân Thi Thi vẫn không nhúc nhích, ôm mặt, giống như không nghe thấy lời an ủi của anh ta, nước mắt làm thế nào cũng không dừng được, một chuỗi một chuỗi rơi xuống.
Hoa Cẩm không biết nên dỗ dành an ủi thế nào, đành phải bất lực ôm lấy cô, ôm cô vào lòng, mặc cho nước mắt nóng bỏng của cô, từng giọt rơi vào ngực của anh ta...
...
Trên xe.
Mẫn Vũ thật cẩn thận ngồi một bên.
Một tay Mộ Nhã Triết chống cầm, ánh mắt u ám ngó ra ngoài cửa sổ, mặc dù giờ phút này anh rất yên tĩnh, không nói một lời, nhưng mà khí thế trên người, khiến không khí trong xe căng như dây cung đang giương lên, hết sức căng thẳng.
Thật ra, Mẫn Vũ rất muốn hỏi xem, tiếp theo có tính toán gì không.
Là lập tức về thủ đô, hay ở lại Hải Thị một vài ngày.
Nhìn trạng thái của Vân Thi Thi, lại thêm thương tích của Hoa Cẩm, sợ là trong vòng ít ngày không đi được.
Nhưng có một số việc, cần nhanh chóng về thủ đô xử lý.
Còn có...
Mẫn Vũ cũng hiểu, ông chủ không nói một lời đã nghênh ngang đi mất như vậy, sợ là khiến bà chủ đau lòng.
Phụ nữ mà, tâm tư nhanh nhạy vô cùng, phụ nữ như bà chủ, dỗ dành thật tốt, vài câu lời ngon tiếng ngọt, lại nói xạo vài câu, đại khái sẽ không ngang ngược như thế nữa.
Tuy anh chưa có vợ, nhưng cũng từng qua lại với một hai người phụ nữ.
Suy nghĩ của phụ nữ nói khó đoán, cũng khó đoán, khó dỗ, thì cũng không khó dỗ.
Người giống bà chủ vậy, cũng không phải đặc biệt điêu ngoa, mà lại khéo hiểu lòng người, chỉ cần cúi người lừa gạt vài câu, là sẽ chuyển biến tốt rồi.
Mà còn...
Có một câu không biết có nên nói hay không.
Trong lòng Mẫn Vũ nghĩ, nếu anh là bà chủ, gặp chuyện như vậy, cũng sẽ giận.
Nhưng mà tính tình ông chủ thì lại cao ngạo hung hăng như vậy, cúi người nói lời xin lỗi là đáng quý nhất rồi, nói tiếng xin lỗi, đã là không đơn giản rồi.
Nhưng mà dỗ dành phụ nữ, thì cần phải kiên nhẫn.
Kết quả...
Haizz.
Đúng là một lời khó nói hết.
Anh ta nhìn cũng không nổi nữa.
"Ông chủ..."
Mẫn Vũ càng nghĩ, quyết định hỏi một phen.
Thấy Mộ Nhã Triết vẫn nhìn ngoài cửa sổ, anh thật cẩn thận hỏi, "Chỗ bà chủ..."
"Cô ấy cần bình tĩnh."
Mặt Mộ Nhã Triết không chút thay đổi nói, "Để cho cô ấy bình tĩnh một lát."
"..."
Mẫn Vũ vô cùng muốn nói, phụ nữ là động vật không cần bình tĩnh!!
Không giống đàn ông, gặp chuyện gì, cũng có thể tỉnh táo lại rất nhanh.
Lạnh nhạt như vậy sẽ xảy ra vấn đề.
Nhưng cũng không thể trách ông chủ.
Ông chủ căn bản không biết dỗ dành phụ nữ, vấn đề là chỗ này.
Nội tâm Mẫn Vũ gầm thét, Mộ Nhã Triết vẫn thờ ơ như cũ.