Cô cả kinh mở to hai mắt nhìn, có chút sững sờ nhìn về phía Tần Chu, sắc mặt căng cứng.
Tống Ân Nhã mất tích!
"Chuyện gì xảy ra?"
Tần Chu có chút mờ mịt lắc đầu, cũng hiển nhiên không hiểu rõ: "Không rõ, trợ lý của Tổng giám đốc Mộ chỉ gọi điện thoại đến nói một câu như vậy, đại khái Tổng giám đốc Mộ vội vàng về thủ đô, cũng là vì xử lý chuyện này!"
"Tống Ân Nhã mất tích... Cô ấy sẽ đi đâu?"
Vân Thi Thi cắn môi, không hiểu cái cô Tống Ân Nhã này rốt cuộc lại muốn làm cái quỷ gì.
Cô ta không phải cắt cổ tay sao?
Không lo mà nằm ở bệnh viện, không hiểu làm sao lại mất tích?
"Thi Thi, em cũng đừng quá khó chịu. Vừa rồi, anh không tiện nói, kỳ thật em hiểu quá lố ý của tổng giám đốc Mộ rồi."
Vân Thi Thi ngước mắt, sau khi Mộ Nhã Triết đi, Tần Chu liền yên lặng bầu bạn bên cạnh cô, lại cũng không nói gì, chỉ là dỗ dànhh an ủi cảm xúc của cô.
Thẳng đến khi cảm xúc của cô ổn định, tỉnh táo lại, anh ta mới quyết định cho thấy thái độ của mình một chút.
Vân Thi Thi lại không hiểu ý anh ta muốn biểu đạt.
"Hiểu quá lố?"
Tần Chu đứng trên lập trường người xem, trình bày một chút thái độ của mình: "Kỳ thật, chưa nói tới cái gì là tin tưởng hay không tin tưởng, chỉ là không có bất kỳ người đàn ông nào, trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình cùng người đàn ông khác thân mật, mà lại thờ ơ."
"Thân mật?"
Vân Thi Thi giống như cười mà không phải cười, có chút im lặng.
Cô chậm rãi nhìn thoáng qua Hoa Cẩm ngồi dựa trên giường bệnh, sắc mặt ảm đạm: " Hoa Cẩm là vì em mà bị thương, em chắc chắn phải bên cạnh anh ấy, chăm sóc anh ấy, đến khi vết thương lành."
"Thế nhưng tổng giám đốc Mộ cũng biết như vậy sao? Anh ấy nhìn thấy, chỉ là em và Hoa Cẩm thân mật. Anh ấy để ý em như vậy, ý muốn sở hữu em mạnh như vậy, làm sao lại không suy nghĩ lung tung."
Vân Thi Thi trầm mặc một trận, cúi đầu, lâm vào trầm tư.
Tần Chu lập tức cười một tiếng: " Kỳ thật, Tổng giám đốc Mộ có đôi khi, tính tình có chút trẻ con. Về mặt tình cảm, rất cố chấp, thậm chí có một chút chuyên chế, đối với tình cảm có ham muốn khống chế rất mãnh liệt. Có thể, cái này với hoàn cảnh trưởng thành của anh ấy có quan hệ! Anh ấy lúc nhỏ, đã khác biệt những đứa trẻ khác, từ khi sinh ra, chính là tập hợp ngàn vạn cưng chiều vào trong một người, đồng thời, đã chú định về sau sẽ trở thành người thừa kế của Mộ thị, bởi vậy sự vun trồng của nhà họ Mộ đối với anh ấy, có thể nói là bồi dưỡng dựa theo con đường của người thừa kế, cái này cũng đã sớm tạo thành một mặt bá đạo của anh ấy, rất cố chấp. Nhưng anh ấy ưu tú hơn một chút ở chỗ, khác với những đứa con nhà giàu kia chính là, anh ấy một lòng sâu sắc đối với tình yêu, đồng thời rất tình cảm, nhìn bề ngoài, thực chất là lãnh khốc, kỳ thật, tim của anh ấy cũng có lúc rất mềm mại. Dù gì Tống Ân Nhã, tổng giám đốc Mộ đối với cô ta cũng còn có chút tình cảm, nghĩ đến em, anh ấy mới không hề qua lại với cô ta, có thể giao tình hai nhà Mộ Tống đã nhiều năm, có một số việc, cũng nên cho chút mặt mũi. Anh nghe nói, mẹ Tống Ân Nhã ngay trước mặt Tổng giám đốc Mộ quỳ xuống cầu xin tha thứ, Tổng giám đốc Mộ cho dù là nể chút mặt mũi, cũng tất phải đi một chuyến."
Vân Thi Thi cắn cắn môi.
Cô thừa nhận.
Cô nổi giận lớn như vậy với anh, nguyên nhân chính là bởi vì, anh rõ ràng đồng ý muốn cùng cô tới tham dự lễ trao giải liên hoan phim, cô ngàn vạn chờ mong, lại hóa tan thành mây khói, không nói câu nào, liền bỏ lại cô, cảm giác mất mát rất lớn.
Bởi vậy, nhìn thấy anh, đúng lúc anh bắt gặp một màn thân mật của cô và Hoa Cẩm, thời khắc không vui, càng khơi dậy sự tức giận mãnh liệt trong cô, lúc này mới cãi cọ như vậy.