Hoa Cẩm bỗng nhiên ngoắc ngoắc môi, anh ta lẳng lặng quay đầu, nhẹ nhàng xoa mặt cô ta.
"Ừm, anh là của em."
Lâm Tuyết Nhã ngọt ngào cười một tiếng, nhẹ nhàng hôn lên môi của anh ta, một nụ hôn kiều diễm, sau vài cái triền miên, cô dán vào môi anh ta, nhẹ nhàng nỉ non: "Làm sao bây giờ? Em muốn vĩnh viễn bên cạnh anh."
Đối với anh ta, có một loại tham muốn chiếm giữ và chấp niệm bệnh hoạn.
Cô ta yêu anh, yêu tận xương.
Nhưng bất luận xuất phát từ góc độ gì, cô ta đều không thể danh chính ngôn thuận cùng một chố với anh ta.
Cô ta xuất thân cao quý, đối với chồng tương lai của cô ta, gia tộc sẽ chỉ có thể cao quý hơn gia tộc cô ta, chọn lựa ra một người đàn ông ưu tú, làm chồng sắp cưới của cô ta.
Mà người này, nhất định không phải là thân phận hèn mọn như Hoa Cẩm.
Làng giải trí, giới diễn viên, thân phận này, thực sự khiến nhà giàu khinh thường.
Huống chi, đối với nhà họ Lâm mà nói, nội tình về Hoa Cẩm, sớm đã điều tra sạch sẽ.
Bởi vậy, cha Lâm Tuyết Nhã bao nhiêu lần nổi trận lôi đình, muốn cô ta đoạn tuyệt với Hoa Cẩm.
Lâm Tuyết Nhã lại không thuận theo, từng khóc lóc, từng ầm ĩ, thậm chí từng nói: "Cha muốn con cùng ai đính hôn cũng được, nhưng con mãi mãi không thể nào tách rời khỏi anh ấy." hoang đường như vậy.
Cha Lâm không lay chuyển được cô ta, hai cha con vì thế vẫn luôn giằng co.
Hoa Cẩm lại cảm giác thể xác tinh thần đều mệt.
Anh ta cũng không thương Lâm Tuyết Nhã, cái gọi là yêu, chẳng qua là xã giao vui vẻ.
Anh ta là diễn viên, từ mười mấy tuổi, đã bước vào con đường danh lợi, gặp được Lâm Tuyết Nhã, là hạnh phúc và cũng là bất hạnh của anh ta.
Hạnh phúc chính là, cô ta đem anh rời khỏi bể khổ.
Bất hạnh, là vì cô ta, anh ta lần nữa rơi vào địa ngục.
Vì sinh tồn, anh ta có thể hư tình giả ý với cô, diễn kịch, thành thạo.
Làm sao không muốn thoát khỏi cô ta.
Thế nhưng, có khả năng sao?
...
Cửa bệnh viện.
Quý Vũ Kỳ có chút xin lỗi nhìn cô, thở dài một tiếng nói: " Thi Thi, thật xin lỗi, chỉ có thể trước mời cô quay về. Hoa Cẩm... Có thể còn phải ở Hải Thị mấy ngày. Cô Tuyết Nhã tới, cô và Hoa Cẩm nhất định phải giữ khoảng cách."
"..."
Vân Thi Thi thần sắc phức tạp, lại một câu cũng nói không nên lời.
Khổ sở trong lòng, không phải là bởi vì cô bị Hoa Cẩm vô tình xua đuổi, mà chính là cô cảm thấy đau lòng.
Nhất là khi cô trơ mắt nhìn Hoa Cẩm vì bảo vệ cô, miễn cưỡng vui cười, nghĩ một đằng nói một nẻo, dụ dỗ Lâm Tuyết Nhã vui vẻ, cô càng tim như bị đao cắt.
Rốt cuộc vì cái gì, phải hèn mọn như vậy.
Chẳng lẽ, là bị cô ta khống chế sao?
Vì cái gì không thoát khỏi cô ta.
Vân Thi Thi hận anh ta không biết đấu tranh.
Cô nhớ anh ta từng nói qua ——
Còn sống đều chẳng sợ hãi, thì sợ gì cái chết.
Cô từng chất vấn anh ta: Ngay cả địa ngục đều hồn nhiên không sợ, cố gắng sống như vậy, có gì có thể sợ.
Hoa Cẩm lại nói: Có một loại sống, so với chết còn đáng sợ hơn.
Cô không hiểu.
Hoa Cẩm lại nói, “Cho nên tôi rất hâm mộ em, Thi Thi, em là được ông trời thương yêu, có một số việc, em chưa hẳn có thể hiểu sâu sắc. Có vài người sống, có thể làm theo ý mình, lại có vài người sống, kéo dài chút hơi tàn, giống như cái xác không hồn, vận mệnh mỗi người đều không giống nhau.”
Dừng một chút, anh ta cay đắng cười, nói: “Đường đường chính chính mà đối diện với người mình thích, với tôi mà nói, là một chuyện xa xỉ.”
Vân Thi Thi tâm tình phức tạp vạn phần.
Cô hương Quý Vũ Kỳ nói, " Chăm sóc thật tốt Hoa Cẩm."
"Ừm. Tôi hiểu rồi."
Quý Vũ Kỳ gọi taxi cho cô, đưa cô đến sân bay.
Tần Chu nhận điện thoại, vội vàng đuổi tới sân bay, Quý Vũ Kỳ đã đặt xong vé máy bay.