Vân Thi Thi đột nhiên cảm giác chính mình thật đủ rồi, rõ ràng muốn từ trong miệng anh nghe được lời để mình yên tâm, bây giờ anh nói, lại không tử tế chất vấn tính chân thực trong lời nói của anh.
Người đàn ông này, đại khái là xưa nay không biết nói bất cừ lời hư tình giả ý gì mà nói.
Anh có thể nói như vậy, chứng tỏ anh thật sự nghĩ như vậy.
Có lẽ... Là cô thực sự muốn từ trên người anh có được cảm giác an toàn, bây giờ đạt được, nhưng lại lo được lo mất.
Cô là người phụ nữ rất dễ dàng thỏa mãn, không yêu cầu xa vời quá nhiều, anh có thể nói như vậy, liền chứng minh cô ở trong mắt anh, thật sự chiếm cứ vị trí rất quan trọng.
Mặc kệ anh nói cái gì, cô tin tưởng vô điều kiện.
Cho dù là lời bịa đặt, cũng tin tưởng vững chắc đến cùng.
Cho dù là độc dược, cũng sẽ mỉm cười ngậm lấy.
Đây là sự tin tưởng của cô với anh.
"Không tức giận?"
Thấy sắc mặt cô cuối cùng hòa hoãn vài phần, Mộ Nhã Triết nhéo nhéo khuôn mặt của cô, nhẹ mổ khóe môi cô một cái.
Cái vật nhỏ này, ý xấu tới cũng nhanh, mà đi cũng nhanh, dỗ vài câu như thế, liền cảm giác hài lòng.
Thấy cô thảo mãn như vậy, trong lòng anh bỗng nhiên có chút trống trải.
Anh lúc này mới phát hiện, thì ra người phụ nữ này, thứ mong muốn kỳ thật cũng không nhiều.
Cho cô cảm giác an toàn, liền đủ rồi.
Cô và những phụ nữ khác không giống nhau.
Đổi lại khi những phụ nữ khác tức giận, lúc này, phàm là người đàn ông đưa lên đồ trang sức châu báu đắt tiền, túi Hermes, hàng hiệu Chanel, kim cương, nhẫn, tức giận trong lòng liền tan thành mây khói, mặt mày hớn hở.
Con cái cô muốn, chẳng qua là một câu khẳng định của anh, một câu hứa hẹn, một câu: "Em rất quan trọng”, trong lòng liền nở hoa.
Anh bất đắc dĩ phát hiện, thì ra thứ cô muốn, nhỏ nhặt không đáng kể như thế, mà anh lại một mực làm không tốt!
Tim, bỗng nhiên đâm một cái!
Về sau sẽ không.
Thật sự sẽ không!
Sẽ không lại để cô đặt mình vào nguy nan, sẽ không để cô thấy cô đơn, sẽ không để cho cô phỏng đoán lung tung nữa...
Mấy ngày nay, anh cũng đang suy nghĩ tâm tư của cô hết lần này đến lần khác, nhưng kết quả là, phát hiện cái cô muốn lại đơn giản như thế.
Đêm dài đằng đẵng.
Anh liền ôm lấy cô, dỗ dành cô, hai người ôm nhau ngủ.
...
Sáng sớm, Vân Thi Thi mở to mắt, tỉnh táo lại, giường đã trống rỗng.
Người đàn ông chẳng biết lúc nào đã rời đi.
Mộ Nhã Triết thức dậy rất sớm, bảy giờ sáng, đã vội vàng rời giường, trên trán cô lưu lại một nụ hôn chào buổi sáng, rửa mặt xong liền ra cửa.
Mấy ngày nay, đoàn làm phim nghỉ, phía Tần Chu cũng bận đến sứt đầu mẻ trán, khó được nhàn rỗi, Vân Thi Thi muốn, nghỉ bù cho hành trình mệt mỏi mấy ngày trước, liền trở mình, bọc lấy chăn mền lại lần nữa ngủ.
...
Cao ốc Một thị.
Trong văn phòng, lúc Mộ Nhã Triết chạy đến, Mẫn Vũ đã đợi từ lâu.
Anh vừa tiến vào văn phòng, Mẫn Vũ liền vẻ mặt vội vàng tiến lên đón.
"Tổng giám đốc Mộ, có tin tức."
"Nói."
"Cô ta hiện tại đang ở thành phố Baltimore bang Maryland Mỹ, hành trình đã bị khống chế, nhưng xin yên tâm, người phái đi không có bứt dây động rừng, trước mắt đang theo dõi nhất cử nhất động của cô ta."
Mộ Nhã Triết ngồi xuống trước bàn.
" Thành phố Baltimore bang Maryland? Cô ta ở chỗ nào."
"Bệnh viện John Hopkins. Trước mắt, tin tức nắm trong tay, cô ta đang chuẩn bị thụ thai."