Kỳ lễ nghỉ Tết, cô muốn ở bên cạnh gia đình, nhất là hai cậu nhóc, nên gần gũi với hai nhóc nhiều hơn.
Một buổi sáng nọ, cô bị tiếng chuông đánh thức.
Vân Thi Thi sờ tới điện thoại di động, bắt máy, liền nghe thấy giọng nói từ tính quyến rũ của Cung Kiệt ở đầu dây bên kia vang lên.
"Chị, hôm nay có rảnh không?"
Vân Thi Thi lập tức tỉnh táo lại: "Tiểu Kiệt...?"
...
Hữu Hữu phát hiện, gần đây tần số về nước của Cung Kiệt càng ngày càng nhiều.
Phải biết rằng, là một người phụ trách tập đoàn Cự Phong ở khu vực Bắc Mĩ, cho nên hầu hết thời gian đều vô cùng bận rộn, cộng thêm mấy trận chiến gần đây đang leo thang, đơn đặt hàng vũ khí càng lúc càng nhiều, gần như phần lớn thời gian của anh đều phải đi đàm phán hợp đồng với bên đối tác.
Nếu nói về trách nhiệm công việc, thì là về phần hợp đồng, còn nếu muốn nói về đơn đặt hàng, về chuyện làm ăn buôn bán, thì cần phải có một người lãnh đạo tài giỏi để bán được giá cao.
Xưởng sản xuất vũ khí của tập đoàn Cự Phong chủ yếu được đặt ở nước ngoài, trong nước cũng có, nước ngoài cũng có, còn thị trường ở Bắc Mĩ, thì chủ yếu là ở Mỹ.
Sau khi ký hợp đồng, nhận được tiền đặt cọc, Cung Kiệt sẽ dẫn theo thủ hạ chuyển hàng hóa lên tàu, đưa hàng đến địa điểm cần giao.
Đây cũng là vai trò chính của anh.
Hôm nay còn ưu nhã ngồi ở phòng tổng thống trong khách sạn để làm việc, đàm phán hợp đồng, hôm sau đã phải ngồi máy bay đến khu vực chiến sự, mạo hiểm giữa mưa bom bão đạn, giao số hàng đến cho bọn họ.
Lúc trước, mỗi khi rảnh rỗi, anh sẽ lại nghỉ phép.
Nhưng bây giờ thì không giống như vậy.
Lúc rảnh rỗi Cung Kiệt sẽ quay về nước, quấn lấy Vân Thi Thi để "hẹn hò".
...
Vân Thi Thi vô cùng tò mò về công việc của Cung Kiệt, cô chỉ biết rằng, anh ta có mở công ty, có sản nghiệp, nhưng rốt cuộc là làm nghề gì, anh ta không nói nửa chữ.
Cô vừa ra ngoài đã nhìn thấy xe của Cung Kiệt đậu trước cửa, hôm nay anh khiêm tốn lái một chiếc SUV, thiết kế sườn xe chống đạn, cửa sổ dán keo màu đen, lúc đóng cửa sổ lại, sẽ không thể nhìn thấy được người ngồi bên trong.
Cô vẫn còn nhớ lần trước, anh lái một chiếc xe thể thao mui trần rất phô trương, thế mà lần này lại khiêm tốn như vậy.
Trên thực tế, lý do Cung Kiệt khiêm tốn là bởi vì sợ tai mắt của cha anh sẽ để ý.
Sau khi Vân Thi Thi lên xe, thấy Cung Kiệt một tay đặt trên vô lăng, hơi nghiêng người nhìn cô, khóe miệng cong lên.
Hôm nay thật nằm ngoài dự đoán, anh không có mặc quần áo màu trắng.
Chỉ thấy anh mặc một cái áo lông màu đen, phía dưới là quần tây, trên chân mang một đôi giày cùng màu, hiếm khi thấy anh mặc quần áo màu đen, trên mặt đeo mắt kính, nhìn qua cực kỳ đẹp trai.
Thì ra, không phải là anh chỉ hợp với màu trắng.
Cả người màu đen, khí chất kiêu căng, toát lên thần thái cao quý ưu nhã.
Vân Thi Thi lên xe, đóng cửa lại.
Cung Kiệt nhìn cô sâu sắc, sau đó cởi dây an toàn ra, nhoài người về phía cô.
Một nụ hôn dịu dàng rơi vào trên mắt Vân Thi Thi, Cung Kiệt thuận tay thắt dây an toàn cho cô, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, ánh mắt ôn nhu.
"Hôm nay thật đẹp."
Một câu nịnh nọt này của anh làm cho Vân Thi Thi thất điên bát đảo, gương mặt nóng lên.
Không biết tại sao, câu nói này xuất phát từ trong miệng của em trai cô, nhưng lại làm cho cô cảm giác giống như mình là thiếu nữ đang yêu, tim đập thình thịch!
Trái tim đột nhiên đập nhanh hơn mấy lần.
Vân Thi Thi sẳng giọng: "Tiểu Kiệt, chị vừa mới lên xe mà em đã lo nịnh nọt chị hả? Nói đi, có phải có chuyện gì cần cầu xin chị không."