Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2067: Để Cho Tôi Chơi



Giải nhì là một món đồ chơi cực kỳ tinh xảo, ông chủ nước mắt ròng ròng nhìn giải thưởng Vân Thi Thi cầm trong tay, hận không thể cắn nát hàm răng.

Cung Kiệt nhìn về phía cửa hàng.

Bên trong có một cái nệm hơi, bên trong nệm hơi chứa đầy nước, nuôi rất nhiều cá vàng nhỏ.

Khi Cung Kiệt nhìn trúng trò chơi vớt cá vàng, ông chủ nhận tiền, khóc lóc cầu xin Vân Thi Thi, “Vị mỹ nữ này, thủ hạ lưu tình! Chúng tôi đều làm ăn buôn bán nhỏ, hiện giờ thị trường không tốt, kiếm được chút tiền cũng không dễ dàng! Tôi còn dựa vào bốn cửa hàng này để nuôi sống một nhà già trẻ! Cô xem, hai người đã thắng nhiều giải thưởng như vậy rồi, cũng đáng giá rồi mà? Đừng chơi đùa nữa!”

Nếu tiếp tục chơi nữa, một ao cá vàng này có phải bị bọn họ vớt sạch không!

Năm đồng tiền một cái vợt, chỉ cần vợt không thủng, vớt được một con cá xong, còn có thể vớt được tiếp.

Chỉ dựa vào thiên phú chơi trò chơi của người đàn ông này, có thể làm ông ta táng gia bại sản mất!

Vân Thi Thi đột nhiên cảm thấy ông chủ này cực kỳ đáng thương, nhưng mà Cung Kiệt không cảm kích.

“Ông chủ, nếu buôn bán, phải xem trọng quy tắc trò chơi, chúng tôi một không làm bừa, hai không quấy rối, dựa vào năng lực của mình mà thắng, vì sao lại không thể chơi?”

Ông chủ không phản bác được, ấm ức nói, “Nhưng anh rất giỏi chơi mấy trò này mà? Anh xem, năm đồng ném bóng rổ, anh thắng tôi con gấu hơn một trăm, mười đồng chơi trò chơi bắn súng, anh thắng tôi con gấu mèo lớn hơn ba trăm, ném vòng hai lần 20 đồng, anh thắng tôi đồ chơi một trăm đồng, lãi được rất nhiều rồi!”

Cung Kiệt cũng không nghe, mở tay ra, “Cho tôi vợt.”

Ông chủ tiếp tục tận tình khuyên bảo, “Tôi mua cá vàng này một đồng một con, nếu anh vớt đi hết, tôi còn buôn bán thế nào được?”

Vân Thi Thi có chút không vui nói, “Người ta có thể vớt, vì sao chúng tôi lại không thể? Mở cửa buôn bán, phải có quy củ.”

“Haizz, mỹ nữ, soái ca, coi như tôi cầu xin hai người, đừng đùa nữa! Tôi trả lại hết tiền hai người vừa chơi có được không?”

Còn kém chút nữa là quỳ xuống cầu xin bọn họ rồi.

Cung Kiệt cũng rất tùy hứng, “Để cho tôi chơi, nếu không thì tôi phá sập tiệm của ông.”

Ông chủ vừa nghe thì sợ hãi.

Vân Thi Thi, “…”

Tiểu Kiệt, em quá bá đạo rồi!

Không cho em chơi thì em phá sập tiệm.

Nhưng mà lời nói này, tính trẻ con mười phần, làm người ta dở khóc dở cười, hơn nữa những lời anh nói ra khỏi miệng, lại có vài phần đáng yêu.

Quần chúng vây xem chỉ trỏ, nhao nhao bình luận.

Ông chủ lập tức hướng người qua đường xin giúp đỡ, “Mọi người nghe mà xem, vị soái ca này không hiểu đạo lý, muốn phá sập tiệm tôi đó! Tôi là người làm ăn thành thật, buôn bán nhỏ kiếm tiền, kiếm không được nhiều tiền, anh ta lại còn làm tôi khó xử như vậy…”

“Ông chủ, rõ ràng là ông không đúng rồi! Tôi nhìn từ nãy đến bây giờ, vị soái ca này không làm bừa cũng không chơi xấu, đều dựa vào quy tắc trò chơi mà làm, người ta lấy phần thưởng, cũng dựa vào năng lực, ông không cho người ta chơi, ông là người làm ăn mà không tuân thủ theo quy tắc sao?”

Một học sinh nam đứng bên cạnh đứng ra kháng nghị.

Lập tức, những người khác cũng lên án nói, “Thì ra là ông chỉ muốn kiếm tiền của những người chơi đúng không? Người nào chơi giỏi, ông liền không cho người ta chơi, ông làm ăn như vậy à! Rõ ràng là không muốn lỗ thì có!”

“Đúng vậy! Đây là quy tắc buôn bán rồi! Soái ca muốn chơi, cũng không phải không trả tiền, cứ dựa theo quy tắc mà chơi thôi!”

“Bây giờ mấy người bán hàng rong đúng là không hiểu đạo lý, chính mình kiếm được tiền thì không nói, lỗ vốn thì chơi xấu, tôi sẽ khiếu nại với người quản lý đô thị.”

“…”

Ông chủ vừa nghe khiếu nại với quản lý đô thị, nháy mắt kinh sợ rồi.

Quản lý đô thị đến, cũng không phải chỉ là chuyện đóng cửa hàng đơn giản rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.