Ông chủ vừa nghe, mắt sáng rực lên, khi cho rằng người đàn ông này muốn thả lại đám cá vàng vào trong ao, đã thấy anh đi qua, đưa túi cá nhỏ cho một nữ sinh nhỏ nhìn chăm chú anh rất lâu.
“Cho cô này.”
“Cho… Cho em sao? Thật vậy à?” Hai mắt nữ sinh sáng lên, có chút khó có thể tin.
“Ừ, chị của tôi không thích.”
Dứt lời, Cung Kiệt dắt tay Thi Thi, thuận tay thay cô ôm hai con gấu lớn, rời đi.
Ông chủ thấy rốt cuộc tôn đại phật này cũng cất bước, vừa cảm thấy may mắn vừa đau lòng vì tổn thất của mình.
Haizz, thằng nhóc này đến một chuyến, tiền lời một ngày đều không công rồi.
…
Dọc theo đường đi, Vân Thi Thi nghĩ mãi không ra.
“Rất kỳ lạ.”
Cung Kiệt cúi đầu, nhíu mày, “Hả?”
Vân Thi Thi nói ra nghi ngờ, “Tiểu Kiệt, em vớt cá vàng cũng rất lợi hại. Loại vợt vớt cá này, vớt là thủng, chị thấy vớt được ba bốn con đã rất lợi hại rồi.”
Hóa ra kỳ lạ chuyện này.
Cung Kiệt nhếch môi cười, nhưng mà nhẹ nhàng nói, “Cái vợt vớt cá đó sẽ không rách.”
“Vì sao em lại nói chắc chắn như vậy?”
Thấy anh thề son sắt, Vân Thi Thi càng lúc càng tò mò.
Cung Kiệt trả lời, “Bởi vì đó là vợt vớt cá của ông chủ.”
Ngay từ đầu, ông chủ đưa cho anh vợt, cố ý chọn vợt cực kỳ dễ thủng, Cung Kiệt liếc mắt một cái liền phát hiện, vì thế thừa dịp ông chủ bất lương không để ý, thay thành vợt ở thắt lưng ông ta, thay đổi thành vợt dùng để vớt cá bình thường, ông chủ không phát hiện ra mà thôi.
Giở trò lừa bịp nhỏ này với anh, anh không ngại xem ai xấu xa hơn.
Vân Thi Thi cả kinh trợn mắt há hốc mồm, “Vợt vớt cá của ông chủ sao? Ông ta tốt bụng như vậy?”
“Có lẽ là lấy nhầm thôi.”
Anh chắc chắn sẽ không nói chuyện anh đổi vợt cho cô, quá xấu xa rồi, tổn hại đến hình tượng của anh.
“Nhưng mà Tiểu Kiệt, em quá lợi hại rồi, nhất là khi bắn bóng bay ấy, có đặc biệt luyện tập hay không?”