Cung Kiệt ở một bên cười lạnh khiêu khích, "Chị, chị nói tên nhóc này biết nấu cơm sao? Em thấy làm một tên mặt dầy thì đúng hơn!"
Vân Thi Thi còn chưa kịp mở miệng, Hữu Hữu cười lạnh, rõ ràng là câu khích tướng này không có tác dụng.
"Bớt đi! Phép khích tướng này không có tác dụng đâu..."
Cung Kiệt nghiến răng nghiến lợi: "..."
Tên nhóc này, thực sự là rất khôn khéo.
Vân Thi Thi thì lại vô cùng vui vẻ, hai cậu cháu nhà này, thì ra cũng có điểm giống nhau như vậy, phương thức giao tiếp đều đặc biệt như nhau.
Có thể cô không biết, hai người họ đã quen nhau từ khá lâu rồi.
Vẫn âm thầm so tài, một mất một còn đấy.
Trước đây khi Cung Kiệt và Hữu Hữu còn chưa có gặp mặt nhau, họ vẫn âm thầm chê bai, chèn ép đối phương.
Cho tới bây giờ khi gặp mặt, giữa hai người họ vẫn nồng nặc mùi thuốc súng.
Vân Thi Thi khẩn cầu: "Hữu Hữu, Hữu Hữu ngoan, mẹ đã đáp ứng cậu của con rồi, mời cậu ấy tối nay tới nhà dùng cơm. Tay nghê của mẹ không tốt, chỉ sợ cậu con ăn phải sẽ bị ngộ độc mất. Cậu rất đáng thương, một người, không có ai làm cơm cho, con đại phát từ bi một lần có được hay không?"
Cung Kiệt nghe thấy lời này của Vân Thi Thi, vẻ mặt nhất thời đen xì.
Hữu Hữu nghe xong, cũng lập tức nở nụ cười, ánh mắt đầy ý tứ liếc sang nhìn thoáng qua Cung Kiệt, ngạo mạn lên tiếng: "Xem cậu một mình như vậy, mẹ cũng nói, thôi thì cháu miễn cưỡng làm một bữa vậy!"
Miễn cưỡng!
Nấu cho anh một bữa cơm, mà tên nhóc này còn khó khăn như vậy!
"Mộ Dịch Thần!"
Hữu Hữu bỗng nhiên đứng lên, gọi một tiếng, nhưng lại giống như là đang ra lệnh.
Tiểu Dịch Thần giật mình, cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành, cảnh giác ngẩng đầu.
"Có chuyện gì sao?"
"Đi chợ với em!"
"Không đi!"
Biết ngay là không có chuyện gì tốt mà!
Những lần như vậy, đều sai khiến cậu, còn những khi có chuyện tốt, Hữu Hữu chẳng bao giờ thèm gọi cậu.
Thật sự là em trai tốt!
"Đi!"
Hữu Hữu không nói lời nào, túm lấy Tiểu Dịch Thần, hai người đi ra khỏi cửa.
Vân Thi Thi dở khóc dở cười nhìn hai đứa trẻ, xoay người đã thấy Cung Kiệt từ lúc nào đi vào bên trong.
Khi vào đến mảnh vườn sau nhà, anh có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn cả vườn hoa hồng.
"Hoa hồng?"
"Ừm!"
Cung Kiệt thì thào hỏi: "Những thứ này đều do chị tự tay trồng?"
"Đúng vậy." Vân Thi Thi đi tới bên cạnh cậu, men theo tầm mắt anh, ánh mắt nhẹ nhàng: "Tất cả hoa ở đây, bình thường đêu là cho chị tự tay chăm sóc, thế nào? Đẹp chứ?"
Ánh mắt Cung Kiệt trong thoáng chốc đã dịu dàng đi vài phần.
"Đẹp lắm, mẹ trước đây, thích nhất là trồng hoa. Em còn nhớ rõ, mảnh đất nhỏ phía sau nhà chúng ta, trồng đầy hoa hồng. Mỗi khi rảnh rỗi, mẹ thường tới đó chăm sóc chúng."
Anh chậm rãi đi tới, ngồi xuống, tự tay chạm vào một bông hoa hồng, vẻ mặt lại hiện lên vài phần thương cảm.
"Từ nhỏ, chị đã mơ ước, có thể có một khu vườn của riêng mình, rồi trồng thật nhiều hoa hồng lên đó, không biết có phải là do sự di truyền hay không, trồng hoa hồng, rồi trồng hoa lan, nhưng đến cuối cùng, vẫn là thích loài hoa hồng này nhất! Cho nên, toàn bộ cây ở đây đều là hoa hồng. Chị là, tay nghê của chị không bằng mẹ, hoa chính mình trồng ra, có cố gắng ra sao cũng không được đẹp như mẹ trồng."
"Không phải!" Cung Kiệt lắc đầu: "Em cảm thấy rất đẹp!"
Nhìn những bông hoa trước mắt, anh mơ hồ nhớ lại thưở niên thiếu. Nhìn thấy gia đình, thấy mẹ đang cặm cụi trồng hoa, thấy cô chị gái đang tíu tít chơi đùa cùng cậu...