Vài người nhân viên lập tức vây lại, đưa anh tới trước kính thử đồ.
Hữu Hữu cũng nhìn sang, không khỏi mở to hai mắt nhìn.
Tiểu Dịch Thần thì không chịu nổi nữa, há miệng kinh hô: "Oa..."
Cậu nhảy xuống sô-pha chạy tới bên người Mộ Nhã Triết, đi một vòng quanh anh, ánh mắt trong veo như nước hiện lên sự kinh ngạc: "Cha mặc bộ này nhìn thật đẹp trai nha!"
"Đúng vậy! Anh đẹp trai này mặc, thật sự rất tuấn tú, so với mấy ngôi sao trên ti vi, hầu như không có chút thua kém gì! Mẹ cháu ánh mắt thật tốt, chọn được cho cha cháu một bộ đẹp tới như vậy!"
Lời này cũng không phải là nịnh hót, vuốt mông ngựa khách hàng.
Mộ Nhã Triết mặc bộ này lên người, quả thực rất đẹp.
Có đôi lời không phải nói, người đẹp dựa vào ăn mặc, phật thiêng nhờ kim trang.
Vóc người đẹp trai, nếu như chọn được một bộ quần áo hợp người, thì quả thực là thêu hoa trên gấm.
Vân Thi Thi không khỏi dương dương đắc ý đứng lên, người nhân viên cảm thán mở miệng: "Ánh mắt thật tốt!"
Mộ Nhã Triết đứng trong kính, nhìn thoáng qua, cũng có phần thỏa mãn.
"Không tệ!"
Chỉ hai chữ đơn giản, cũng đã nói rõ, anh thật sự hài lòng.
Anh là một người doanh nhân, dù có gặp những thứ làm mình hài lòng, cũng rất ít khi biểu đạt ra mặt, bình thường anh chỉ nói: "Hoàn hảo!", nếu anh nói "không tệ", như vậy liền chứng tỏ anh rất hài lòng.
Vân Thi Thi cười tới xán lạn, khoác cánh tay anh mỉm cười nói: "Em có phải rất tinh mắt đúng không?"
"Đúng vậy!"
"Vậy sao không thấy anh thưởng gì cho em hết vậy?"
Vân Thi Thi cố ý nói.
"Thưởng cho em?"
Mộ Nhã Triết vẻ mặt vẫn bình thản, đối với nụ cười này của cô, liền tà nịnh một câu: "Em muốn thưởng gì?"
Vân Thi Thi không nói rõ, chỉ nói: "He he! Xem biểu hiện của anh..."
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên cầm mặt cô, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn lướt qua, ánh mắt gian tà, nhưng lại tràn ngập cưng chiều.
Vài người nhân viên gần đó không kịp chuẩn bị, liền bị thức ăn cho chó ném cho đầy mặt, khổ mà không nói được.
A...
Thật là, tình yêu đẹp đẹp gì đó trước mặt, có suy nghĩ cho cảm nhận của mấy người độc thân chúng tôi không vậy?
Mấy người các cô là mới lên đây chưa lâu, đều là chưa có bạn trai.
Phải nhìn cảnh ân ái của người ta như vậy, nhất thời có chút đả kích.
Vân Thi Thi xoay người hỏi, "Bộ này bao nhiêu tiền?"
"Mỹ nữ, cô xác định là lấy bộ này chứ?"
"Đúng vậy!"
"Bộ này có giá gốc là 2999, nhưng cửa hàng đang có khuyến mại, giá là 2199!"
"2199?"
Vân Thi Thi không khỏi nhíu mày.
Rẻ như vậy?
Cô lúc mới vào, thấy bộ quần áo này được đặt trong khung kính, còn tưởng rằng giá phải hơn một vạn chứ?
Không ngờ lại rẻ như vậy!
Vài người nhân viên thấy cô nhíu mày, còn tưởng cô chê đắt, lập tức giải thích: "Đừng xem nó đắt như vậy, hoàn toàn xứng đáng đó, cô sờ thử xem, chất vải rất tốt, hơn nữa còn đồ may thủ công..."
"À... không có, tôi không phải là chê nó đắt!"
Vân Thi Thi lập tức giải thích.
Nhìn cô có nghèo như vậy sao? Ngay cả 2199 đồng cũng không trả nổi...
"Có thể cà thẻ không?"
"Tất nhiên là có!"
Người nhân trả lời, Vân Thi Thi liền đưa tới một tấm thẻ, trả tiền, ký tên, một người khác nhận lấy quần áo, cho vào túi rồi đưa tới cho cô.
"Cô và chồng nhìn rất đẹp đôi! Tôi thật sự là hâm mộ quá đi mất!"