Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2092: Tổng Vệ Sinh Chúc Mừng Năm Mới



Nhìn Vân Thi Thi than thở trên ghế sa-lon, cậu hả hê cười trộm: "Mẹ không được lười biếng nha, mau đi làm việc đi!"

Nói, cậu khoan thai bước lên phía sân thượng.

Vân Thi Thi cũng hận chính mình không có chí tiến thủ, nhìn cậu bước đi, lại nhìn cậu bận trước bận sau, làm tới tận bây giờ, cũng không có chút thở dốc, không có chút bộng dáng mệt mỏi nào.

Còn Tiểu Dịch Thần, nhìn Vân Thi Thi ngồi trên ghế, cũng bước tới kêu la.

"Mẹ, con... con không được nữa rồi... mệt quá..."

Tiểu Dịch Thần cả người uể oải, bình thường ở nhà, cậu chỉ phải đi theo Hữu Hữu giúp một số việc, nhưng cũng chỉ làm một số việc nhẹ, Hữu Hữu rất ít khi bảo cậu làm việc nặng.

Lúc mới bắt đầu làm, ba người đều nghiêm túc ngồi xuống, phân công nhiệm vụ, Vân Thi Thi phụ trách việc hút bụi, Tiểu Dịch Thần thì đi lau cửa kính, Hữu Hữu giặt hết quần áo bẩn trong nhà.

Tiểu Dịch Thần khi đó còn hừng hực, không phải chỉ là lau mấy thứ đồ thủy tinh thôi sao?

Cậu khi còn ở quân đội lúc bé, cũng chưa phải chưa từng làm qua việc nặng, chỉ là lau cửa kính, thật sự là quá xem thường cậu mà?

Nhưng đến khí tới thời điểm vào làm, cậu nhìn cửa kính tầng hai, rồi lại tầng một, liền lảo đảo sắp ngã xuống đất.

Nhiều cửa sổ như vậy sao?

Những ngày bình thường, cậu còn không phát hiện ra, tới khi phải vệ sinh chúng, một tầng vài cái, cả căn nhà thậm chí có hơn ba mươi cánh cửa, trời ạ...

Đây là khái niệm gì?

Tầng một còn tốt, nhưng còn tầng hai, tầng ba...?

Cậu vừa nghĩ tới, liền cảm giác trời sắp sụp xuống rồi.

Hữu Hữu thấy cậu sắc mặt xanh mét, một bên đá đểu: "Làm sao vậy? Mệt rồi sao? Vừa rồi không phải người nào đó còn lớn giọng, chỉ là lau cửa kính thôi sao, anh à, bây giờ đầu hàng vẫn còn kịp đó!"

"Em nói cái gì chứ..."

Tiểu Dịch Thần vô cùng khó chịu, lập tức ưỡn ngực: "Cho anh một ngày, anh đảm bảo sẽ lau sạch tất cả cửa kính trong nhà!"

Hữu Hữu khinh thường hừ lạnh một tiếng, lập tức lại nhìn tới công cụ trong tay Tiểu Dịch Thần, lạnh lùng nói: "Không được phép dùng thứ này, lau sẽ không được sạch, đầu tiên phải mang bao tay, hòa một chậu nước nóng, sau đó làm tan xà phòng, dùng khăn lau đều một lần, tiếp theo, lấy tờ báo lau lại, lau tới khi nào khô là được!"

Tiểu Dịch Thần nghe vậy liền kinh ngạc: "Dùng tờ báo sao?"

"Đúng vậy, dùng thứ này của anh, sau khi khô sẽ để lại dấu trên kính, như vậy sẽ rất xấu!"

Nói, Hữu Hữu lại vỗ vai cậu một cái: "Đi làm đi thôi!"

Sau đó liền đi xuống lầu.

Tiểu Dịch Thần nuốt nước bọt, lập tức vén tay áo lên, khí thế ngút trời làm theo lời của Hữu Hữu.

Lúc mới làm, cũng không tính là quá mệt mỏi.

Theo trình tự mà làm việc, dùng khăn ướt lau trước, sau đó lấy tờ báo lau lại, chỉ là được đến cái cửa thứ mười, cả người đã sắp thành tàn phế rồi.

Tiểu Dịch Thần lúc này giống như một tên cương thi nhỏ, ngồi phịch trên ghế sa lon, mệt tới rã rời.

Mỏi quá!

So với chống đẩy cậu tập hồi bé còn mệt hơn nhiều.

Hữu Hữu thấy cậu đi nằm, còn tưởng rằng cậu đã làm xong việc, chạy lên tầng kiểm tra, kết quả nhìn thấy cậu mới làm được một nửa, tức giận nói: "Mộ Dịch Thần, lên cho em!"

Mộ Dịch Thần giống như chú cún nhỏ ngoan ngoãn chạy lên tầng, liền bị Hữu Hữu nói.

"Như vậy mà cũng coi là sạch sẽ sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.