"Tôi chẳng qua chỉ đang nói đạo lý mà thôi. Tôi thấy nhà giàu các người cũng chẳng phải là hạng có văn hóa gì! Cũng chẳng biết các người dựa vào đâu mà cho rằng mình xuất chúng hơn người khác? Nói về tu dưỡng hay là về lễ giáo thì nhà họ Mộ các người cũng chỉ được cái mẽ bề ngoài mà thôi. Nhà họ Mộ nổi tiếng mấy trăm năm nay, đúng là cũng có thể coi là quý tộc, nhưng mà ngoài tiền bạc của cải từ xưa truyền lại, nhà các người còn có cái gì? Quy củ phép tắc của tổ tông đều đã bị các người làm mất hết rồi, chỉ còn lại một đống cặn bã hủ tục mà thôi! Giáo dưỡng là cái thứ mà các người không có, vậy thì dựa vào đâu mà các người đòi hỏi người khác? Các người không cảm thấy như vậy là rất hoang đường sao? Nếu muốn người khác tôn trọng các người, vậy thì các người phải tôn trọng người khác trước đã, đây là một phép tắc lễ giáo cơ bản, thế mà các người không hiểu sao?"
Vân Thi Thi chậm rãi nói xong, lời lẽ rất có khí thế.
Một đống người đang ngồi ở đây, thế mà không một ai có thể đứng ra cãi lại lời cô, ai cũng bị cô làm cho tức giận.
Thì ra người phụ nữ này lại ăn nói lưu loát như vậy, nói vài câu đã vạch ra cái bộ mặt bẩn thỉu của bọn họ, nhưng vấn đề chính là bọn họ đều không biết phải phản bác như thế nào!
Mỗi câu mỗi chữ của cô đều vô cùng sắc bén, cho dù khó nghe nhưng lại đều có lý, bọn họ không thể bắt bẻ được.
Mộ Thục Mẫn không nói được cô, quay đầu lại nói với Mộ Lâm Phong: "Anh hai, con nhóc này không biết kiếm đâu ra lắm lời ngụy biện như vậy? Anh đừng có tốn nước miếng với nó nữa, cứ trực tiếp hạ tối hậu thư đi! Em thấy cô ta chính là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt đấy!"
Mộ Lâm Phong nhịn đến mức cơ mặt căng cứng, khóe môi giật giật không ngừng.
Ông ta liên tục tự nhủ mình phải duy trì phong độ, không thể vì một kẻ bề dưới ngông cuồng mà tự biến mình thành trò cười.
Ông ta cố nén lửa giận, miễn cưỡng tỏ vẻ bình tĩnh, nói: "Tôi chẳng quản lắm chuyện như vậy, tôi chỉ muốn cô biết rõ một chuyện này! Vân Thi Thi, cho dù cô có yêu Nhã Triết hay không thì tôi vẫn khuyên cô một câu, hãy biết buông tay đúng lúc, đừng để vừa tự hại mình lại vừa làm liên lụy đến nó!"
"Tôi thật sự không hiểu nổi lời này của ông." Vân Thi Thi tao nhã mỉm cười, hỏi lại: "Ông có ý gì, có thể nói rõ không? Không cần phải lòng vòng như vậy đâu, tôi là kẻ quê mùa, nghe không hiểu mấy lời sâu sắc của ông!"
Mộ Lâm Phong cười lạnh một hồi, sau đó nói: "Tôi sẽ cho cô một khoản tiền, muốn bao nhiêu là tùy ý cô! Nhưng mà phải có một điều kiện tiên quyết, chính là cô phải ly hôn với Nhã Triết, còn nữa, không được dính dáng gì đến quyền nuôi dưỡng hai đứa nhóc!"
Ông ta vừa dứt lời, Vân Thi Thi hơi ngớ ra một hồi, bỗng dưng bật cười thành tiếng.
"Cô cười cái gì?" Mộ Thục Mẫn thẹn quá thành giận, nói: "Chúng tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cô, cô bỗng dưng cười như thế là có ý gì hả?"
"Cho tôi một khoản tiền sao?"
Vân Thi Thi lặp lại lời này một cách giễu cợt, trong mắt chứa ý cười: "Muốn bao nhiêu là tùy ý tôi quyết định sao?"
Thấy cô giống như đã mắc câu, trong lòng Mộ Lâm Phong lập tức trở nên vui vẻ, nhanh miệng nói: "Đương nhiên! Chỉ cần cô đáp ứng điều kiện của tôi, tôi sẽ cho cô một tấm chi phiếu, muốn con số bao nhiêu thì tùy ý cô điền!"
"Đúng là điều kiện rất hấp dẫn!" Vân Thi Thi híp mắt, giọng nói lại trở nên lạnh lẽo.