Cô biết, lấy sức mình thì không thể địch nổi với nhà họ Mộ, thế nhưng cho dù phải đánh đổi bằng mọi giá thì cô cũng không thể khuất phục được.
Vân Thi Thi nhếch môi cười, bỗng nhiên cảm thấy chuyện này thật nực cười.
"Cô cười cái gì?"
"Tôi cười các người đơn thuần quá."
Vân Thi Thi dường như đang cố tình chọc tức bọn họ, cô ung dung nói: "Các người cho rằng tôi thèm chút tiền ấy của các người sao? Hình như các người hơi coi thường tôi rồi. Thật xin lỗi, tôi không đồng ý với điều kiện này."
"Không đồng ý?" Giọng điệu Mộ Thục Mẫn đột nhiên trở nên cao vút: "Vân Thi Thi, cô nhất định cứ phải ích kỷ thế sao? Kể cả Nhã Triết có phải vì cô mà từ bỏ vị trí người đứng đầu cả dòng họ thì cô cũng cam lòng sao? Đến lúc đó ngay cả cô cũng chẳng có đường sống nữa! Chi bằng nhân lúc mọi người đều còn nể tình mà lui một bước, cô thấy thế nào?"
"Bà nói như vậy là có ý gì?"
Vân Thi Thi cảm nhận được trong chuyện này có điểm kỳ lạ, khóe mày nhíu lại.
"Trên thực tế, từ trên xuống dưới nhà họ Mộ đều đã hết sức thất vọng với thằng nhóc Nhã Triết rồi! Chúng tôi thật sự không thể giải thích nổi, bao nhiêu cô gái hiền lương thục nữ xuất thân danh giá thì nó không cần, lại nhất quyết phải chọn cô, còn giấu diếm người trong họ mà đi đăng ký kết hôn. Chúng tôi đã nhất trí rồi, nếu như nó còn khăng khăng rằng không có cô thì không được, vậy thì chúng tôi chỉ có thể suy xét mà chọn ra một người khác lên thay thế."
Vân Thi Thi ngẩn ra, đôi mắt chậm rãi híp lại, trước mắt chỉ nhìn thấy một đám người đáng ghét.
Đặc biệt là Mộ Yến Thừa đang cười hết sức đắc ý, dã tâm trong mắt không cách nào che đậy được!
Vân Thi Thi rốt cuộc cũng hiểu ra ý đồ của Mộ Lâm Phong khi mời cô tới đây thương lượng, thực ra ông ta chỉ đang nhắm đến chuyện bức vua thoái vị mà thôi!
Nếu như cô không chịu đồng ý với điều kiện của họ, vậy thì họ sẽ cướp đoạt vị trí chủ nhà của Mộ Nhã Triết.
Bọn họ đều nghĩ rằng nếu cô thật sự yêu anh thì sẽ vì tiền đồ của anh mà chấp nhận buông tay.
"Nếu tôi không rời khỏi anh ấy, vậy thì các người sẽ ép anh ấy phải thoái vị, có phải không?" Vân Thi Thi lạnh lùng hỏi lại.
"Ha ha! Cô không chỉ mồm miệng lanh lợi mà còn biết điều đấy!" Mộ Thục Mẫn hừ lạnh một tiếng: "Được rồi! Nói cho chúng tôi biết quyết định của cô!"
"Thật là thú vị! Các người không cảm thấy hỏi tôi vấn đề này không được thích hợp lắm sao?" Vân Thi Thi liếc bà ta, ánh mắt lạnh lùng: "Không phải các người đến hỏi thẳng anh ấy sẽ tốt hơn sao?"
Mộ Thục Mẫn hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, vội gọi trợ lý đưa cuốn chi phiếu tới, cầm lấy bút máy, hỏi thẳng: "Cô muốn bao nhiêu?"
"...?"
"Cô muốn nhận bao nhiêu tiền thì mới chịu rời khỏi Nhã Triết?" Mộ Thục Mẫn cũng chẳng muốn phí lời với cô, hỏi thẳng vào vấn đề.
"...."
Vân Thi Thi nghiến răng nghiến lợi.
Mộ Thục Mẫn cáu giận nhìn khuôn mặt cố chấp của cô, muốn dùng phương thúc nhục nhã nhất để hạ bệ cô: "Một triệu đã đủ chưa?"
"Bà..."
"Mười triệu!"
Mộ Thục Mẫn chẳng còn kiên nhẫn mà chờ cô nói, tự ý nâng giá.
Vân Thi Thi còn chưa lên tiếng, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến giọng nói non nớt nhưng lại lạnh lùng: "Mười triệu, muốn tống cổ một tên ăn mày sao?"
Mọi người đều kinh hoảng, ngoảnh đầu nhìn theo tiếng nói kia.