Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2107: Không Rảnh Để Chơi Với Mày!



Chẳng biết từ lúc nào mà Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần đã đứng trước cửa, sắc mặt hết sức nghiêm túc.

Cả người Hữu Hữu giống như khối băng lạnh lẽo.

Tiểu Dịch Thần đứng bên cạnh, sắc mặt đầy giận dữ, hai tay xiết chặt nắm đấm, đôi mắt trừng thẳng Mộ Thục Mẫn.

"Mộ Dịch Thần, cháu còn biết quay về nhà họ Mộ cơ à?" Mộ Thục Mẫn nhìn thấy cậu nhóc thì lên tiếng chế nhạo: "Bà còn tưởng rằng cháu đã quên mất thân phận của mình, nhận giặc làm mẹ rồi cơ đấy!"

"Nếu đã đến đây rồi thì mau ngồi xuống đi!"

Mộ Lâm Phong phất phất tay ra lệnh, người giúp việc lập tức đưa tới hai chiếc ghế: "Mời hai cậu chủ nhỏ ngồi ạ!"

Mộ Dịch Thần thờ ơ, sắc mặt lạnh nhạt.

Người giúp việc nhìn mặt đoán ý, đi đến trước mặt Hữu Hữu, giơ tay ra muốn ôm cậu nhóc đặt lên ghế.

Hữu Hữu lập tức gạt tay cô ta.

"Đừng có đụng vào tôi, đồ bẩn thỉu!"

Người giúp việc bị ép cho lui về một bên.

Hữu Hữu liếc cái ghế dựa đang đặt bên cạnh một cái, đưa chân đá một cú.

"Ầm" một tiếng, chiếc ghế ngã lăn ra.

Mộ Lâm Phong lập tức ngẩn ra, vô cùng tức giận, ánh mắt khó tin nhìn cậu nhóc đang đứng cách mình không xa, rõ ràng chỉ là một cậu bé nhỏ con, thế mà lại cất giấu sức lực thật đáng nể.

Người xưa có câu, nghé con không sợ hổ.

Nhưng thằng nhóc này có điểm nào giống nghé con cơ chứ?

Rõ ràng chính là vua của muôn thú, giống một con hổ con thì có, đối diện với cảnh tượng thế này mà cũng không hề sợ sệt chút nào.

Vân Thi Thi cũng sững người.

Cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ như vậy của Hữu Hữu.

Trong ấn tượng của cô, Hữu Hữu không hề giống với những đứa trẻ cùng tuổi khác, cậu nhóc thành thục và hiểu chuyện hơn nhiều, thế nhưng từ trước tới giờ, ở trước mặt cô, cậu nhóc luôn vô cùng ngoan ngoãn vâng lời, giống như một thân sĩ tao nhã đầy khí chất.

Thế mà hiện giờ, trên người cậu lại tỏa ra cái khí chất mà cô chưa từng bắt gặp.

Cậu nhóc lúc này nhìn qua rất đáng sợ.

Cậu đứng yên ở đó, không nói câu nào, nhưng khí thế trên người lại không hề thua kém Mộ Lâm Phong!

"Các người đã nói chuyện đến nước này rồi, tôi cũng chẳng cần phải thương lượng gì với các người nữa." Hữu Hữu tao nhã xoay người, cười giễu một tiếng: "Nếu không phải nghĩ đến công sức cha tôi đổ vào nhiều năm nay, tôi đã sớm san bằng Mộ thị rồi."

Vân Thi Thi mở to hai mắt, không cách nào tưởng tượng được rằng mấy lời ngông cuồng này lại được thốt ra từ miệng của cậu nhóc Hữu Hữu vẫn luôn lời ngon tiếng ngọt với cô.

Trong trí nhớ của cô, Hữu Hữu vẫn luôn là cậu nhóc với lúm đồng tiền duyên dáng bên khóe môi, ngọt ngào nói với cô: "Mẹ, con muốn ôm!"

Nhưng mà cậu nhóc Hữu Hữu với dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng trước mặt cô lúc này lại hết sức chân thật.

Mộ Lâm Phong bị lời này của cậu nhóc làm cho tức giận như bị mắc xương ngang họng. Một thằng nhóc bảy tuổi lại không biết trời cao đất dày là gì, lại dám mở miệng ăn nói hàm hồ như vậy! Ông ta cười lạnh, nói: "Tuổi còn nhỏ mà khẩu khí lại lớn nhỉ? San bằng Mộ thị sao? Thằng oắt con này, ở đây không có chuyện của mày, cho dù mày muốn chơi thì cũng không có ai rảnh chơi với mày đâu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.