Chỉ thấy anh tháo chiếc nhẫn tượng trưng cho gia chủ cầm quyền cao nhất của nhà họ Mộ trên ngón tay, trực tiếp tháo xuống, xoay người, mặt không chút thay đổi ném lên người Mộ Lâm Phong.
“Bốp.”
Chiếc nhẫn rơi từ trên người ông ta xuống, vỡ nát trên mặt đất.
Vân Thi Thi nghe thấy động tĩnh khác thường, kinh ngạc nâng mắt, cô thấy không rõ chiếc nhẫn rơi trên mặt đất lắm, rốt cuộc là cái nhẫn gì, ánh mắt cô lại nhìn ngón áp út trên tay Mộ Nhã Triết lần nữa - -
Chiếc nhẫn đính hôn vẫn còn đang ở trên ngón tay.
Hình như lúc trước anh đồng ý với cô: Anh chính là toàn bộ thế giới của cô, không rời không bỏ.
Anh…
Anh vậy mà vì cô, vứt bỏ vị trí gia chủ sao?
Vân Thi Thi mở to hai mắt nhìn, trong lúc này, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt trong suốt, cảm động đến nghẹn ngào.
Ánh mắt của Hữu Hữu vốn đông cứng, lập tức trở nên mềm mại, cùng Tiểu Dịch Thần nhìn nhau, nhẹ nhàng kéo tay.
Trong lúc đó, trong lòng bàn tay hai thằng nhóc đó đều đã chứa đầy mồ hôi.
Mọi người lại cảm thấy tò mò về phản ứng của Vân Thi Thi và hai thằng nhóc!
Có lẽ những nhà tư bản này căn bản không hiểu được chân tình là cái gì?
Bởi vậy sau khi những người này nhìn thấy Mộ Nhã Triết vì cô vứt bỏ vị trí gia chủ, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, cảm thấy có chút khó hiểu!
Thậm chí là ngạc nhiên!
Mộ Nhã Triết vẫn đứng thẳng người.
Bốn phía lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người bị khí tràng trên người anh phát ra, làm cho khiếp sợ.
Thân hình tuấn mỹ cao gầy tự nhiên, giống như một ngọn núi cao, đứng sừng sững ở nơi đó, từ trên cao nhìn xuống mỗi một người.
Anh đột nhiên trầm giọng nói, “Trò chơi này tôi đã sớm chơi ngán rồi, thứ cho tôi không phụng bồi. Người nào thích thì cứ tiếp tục đi!”
Mộ Nhã Triết xoay người, mở lòng bàn tay ra với Vân Thi Thi, “Đi, chúng ta về nhà!”
- - chúng ta về nhà!
Bốn chữ làm cho cô ấm áp!
Vân Thi Thi mỉm cười, đưa tay cho anh, hai bàn tay nắm chặt cùng một chỗ, nhẫn kim cương trên ngón áp út chiếu sáng lẫn nhau, ánh sáng vô cùng thánh khiết xinh đẹp!
Mộ Nhã Triết ôm lấy Hữu Hữu, Vân Thi Thi nắm tay nhỏ của Tiểu Dịch Thần, cùng với động tác đứng dậy, ghế dựa chạm vào mặt đá cẩm thạch vang lên tiếng “Két”, giống như móng tay sắc nhọn xẹt qua bảng đen, làm cho da đầu người ta run lên!
Anh ôm lấy cô, nhanh chóng rời đi, không có bất luận lưu luyến gì, bóng lưng tuấn mỹ, ngoại trừ lạnh lùng, hầu như không cảm nhận được bất luận tình cảm gì.
Tuy danh hiệu gia chủ đã mất, nhưng cũng không cảm nhận được nghèo túng trên người anh, vị trí này, là anh vứt bỏ, cũng không quay đầu lại, khi rời đi cũng rất kiêu ngạo, cho dù ánh mắt mọi người hoặc là khinh miệt hoặc là nhục nhã, cũng khó làm hao tổn khí tràng đế vương của anh.
Mộ Lâm Phong trừng mắt nhìn bóng lưng anh, trong lúc này, trong lòng có muôn vàn phức tạp.
Mọi người ở đây, không phải mỗi người đều giống như Mộ Thục Mẫn, chỉ mong anh bỏ xuống trọng trách này!
Có rất nhiều người hi vọng Mộ Nhã Triết có thể biết cách chọn lựa, tiếp tục giữ vị trí gia chủ này.
Nhưng mà anh nói đi là đi, thân phận gia chủ tôn quý này, nói không cần là không cần rồi!
Dứt khoát như vậy, rõ ràng như vậy, dường như không có bất luận dây dưa gì!
Chẳng lẽ anh thật sự chướng mắt sao?
Khiến cho bao nhiêu người mở rộng tầm mắt!
Lúc trước, thằng nhóc này vì ngồi lên vị trí này, đúng là dùng hết sức, hi sinh một số thứ, mới có thể bức lui những người nổi bật, ngồi vào vị trí này.
Bởi vậy, có một số người lại cảm thấy được, lần này anh đi, trong lòng vắng vẻ trở lại!