Vân Thi Thi lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu, đột nhiên, vẻ mặt không vui nắm khuôn mặt cậu, u ám nói, “Nhóc con, vậy mà con dám gạt mẹ ông ấy là hiệu trưởng nhà trẻ, con dám nói dối mẹ!”
“Đau quá…”
Hữu Hữu ôm lấy tay cô, liên tục cầu xin tha thứ, “Mẹ tha mạng! Mẹ, con sai rồi…”
Vân Thi Thi ra vẻ tức giận nói, “Nếu không có chuyện hôm nay, không biết chừng nào con mới thẳng thắn nói cho mẹ biết!”
“Hu hu hu… Mẹ, con sai rồi, tha cho con có được không…”
Hữu Hữu giơ bàn tay nhỏ lên, liên tục cầu xin tha thứ.
Tiểu Dịch Thần ở bên cạnh nhịn không được cười trộm, “Ha ha! Hữu Hữu, em chọc mẹ tức giận! Ai bảo em vẫn luôn gạt mẹ cơ!”
Cậu vừa dứt lời, liền cảm giác được có ánh mắt lạnh lùng chiếu vào cậu.
Tiểu Dịch Thần sâu xa di chuyển ánh mắt, liền thấy Vân Thi Thi lạnh lùng liếc cậu, nhếch khóe môi, “A… Hóa ra con cũng biết chuyện này, đồng lõa với Hữu Hữu gạt mẹ.”
Không đợi Tiểu Dịch Thần giải thích gì thêm, Vân Thi Thi đưa bàn tay ra, không chút lưu tình xách lỗ tai nhỏ của cậu.
“Hu hu hu - -! Mẹ, tha cho con đi mà, con làm sai cái gì…”
Tiểu Dịch Thần ấm ức nước mắt lưng tròng, cảm nhận được cái gì gọi là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết rồi.
“Đồng lõa!”
“Mẹ, con không cố ý gạt mẹ mà! Là Hữu Hữu bảo con gạt mẹ không nói cho mẹ biết.”
Vân Thi Thi lại nhìn về phía Hữu Hữu, tròng mắt hơi híp lại.
Hữu Hữu nhanh chóng cầu xin tha thứ, “Đó là bởi vì con sợ mẹ lo lắng thôi mà!”
Hữu Hữu tránh thoát tay cô, cầm lấy tay cô, dùng tay mình phủ lên, ấm ức trên mặt rút đi, thay thế thành ánh mắt dịu dàng.
“Mẹ, con biết mẹ rất tức giận, cũng cực kỳ lo lắng, đây cũng là nguyên nhân mà con không dám nói với mẹ mọi chuyện. Cho dù con có thân phận gì, ở bên cạnh mẹ, con là Hữu Hữu hiểu chuyện nghe lời, sẽ không bao giờ thay đổi. Mẹ, con cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, không từ thủ đoạn, không tiếc gì cả, chỉ muốn bảo vệ mẹ, không để cho mẹ bị bất luận kẻ nào bắt nạt! Con đã chịu đủ yếu đuối, bất lực, bị người ta ta cô lập, đau đớn vì bị bắt nạt rồi. Tuy lúc đó con còn rất nhỏ, nhưng mà con vẫn nhớ kĩ. Con không hy vọng có ác mộng như vậy, cùng với mẹ cả đời!”
Những lời nói này, chân thành tha thiết vô cùng.
Hữu Hữu dịu dàng nhìn cô, đột nhiên vươn tay nhỏ ra, kéo bàn tay Mộ Nhã Triết, thay thế mình, nhẹ nhàng chạm vào bàn tay của Vân Thi Thi.
Lập tức, cậu quay đầu, cùng Tiểu Dịch Thần nhìn nhau cười, tay của hai thằng nhóc, cũng nhẹ nhàng phủ lên.
“Sau này, chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau có được không?”
Hữu Hữu còn chưa dứt lời, Vân Thi Thi đã lệ rơi đầy mặt, cô cố gắng không muốn để lộ ra vẻ mặt yếu ớt trước hai đứa bé, mở to hai mắt, cố gắng ép nước mắt lui vào trong.
Lại bất đắc dĩ, những lời nói đơn thuần mộc mạc này, lại xúc động lòng người như vậy.
Cô nhẫn nhịn không được, nước mắt vỡ đê.
Mới đầu, lúc thằng nhóc này nơm nớp lo sợ nhìn về phía cô thẳng thắn nói ra thân phận, Vân Thi Thi vừa tức vừa cảm thấy dở khóc dở cười, rõ ràng rất tức giận, nhưng lại có phần đau lòng và bất đắc dĩ, đồng thời, lại có cảm giác mất mát và thất bại rất lớn.
Hóa ra, đến bây giờ, bảo bối nhỏ cô cưng chiều trong lòng bàn tay, đã là nhân vật lợi hại như vậy rồi.
Rõ ràng cậu vẫn còn là đứa bé nhỏ như vậy, mà đã có thể bay cao trên bầu trời rồi.
Mà cô, là người giám hộ của cậu, ở thời khắc quan trọng, lại còn ỷ lại vào cậu bảo vệ.