Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2135: Vui Quá Hoá Buồn



Mẫn Vũ gật gật đầu, lập tức đi ra ngoài.

Mộ Yến Thừa có chút mất tự nhiên, Mộ Lâm Phong chậm rãi đi đến, nhìn xung quanh căn phòng một lượt, sau đó ánh mắt nghiêm túc rơi lên trên người anh ta: "Tại sao cháu lại chạy đến công ty?"

"Cháu..."

Mộ Yến Thừa khó lòng giãi bày, ấp a ấp úng, cũng không biết nên giải thích thế nào, sao Mộ Lâm Phong có thể không nhìn ra chút dã tâm đó của anh ta chứ?

Mộ Lâm Phong yên lặng nhìn anh ta một hồi lâu, thấy anh ta xoắn tay không giải thích được thì lại đưa mắt nhìn khắp phòng một lượt nữa, thấy tách trà Đại Hồng Bào mà Mộ Yến Thừa vừa pha lúc nãy, hơn nữa trên ghế xoay bên cạnh bàn làm việc cũng có dấu vết vừa có người ngồi lên đó, trên giá sách cũng có mấy quyển bị sắp xếp lộn xộn.

Xem ra thằng nhóc này đã đến đây một lúc lâu rồi.

Trong lòng ông ta biết rõ Mộ Nhã Triết có bệnh sạch sẽ cực kỳ nghiêm trọng, ngoại trừ lần đó ra, bình thường căn phòng này đều hiếm khi cho phép người khác đi vào, lúc nào trong phòng cũng sạch bong không một hạt bụi, tất cả đồ đạc đều được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, cho dù người không có mặt thì ghế cũng được đặt gọn gàng bên cạnh bàn làm việc.

Chỉ nhìn qua đã hiểu rõ mọi việc.

Dù sao thì Mộ Lâm Phong cũng là một kẻ lõi đời, đã tiếp xúc với đủ kiểu người, huống hồ ông ta còn nhìn Mộ Yến Thừa lớn lên, trong lòng anh ta đang nghĩ cái gì, sao ông ta có thể không đoán ra?

Căn bản là chỉ cần một cái liếc mắt, ông ta đã biết rõ trong lòng Mộ Yến Thừa đang định làm gì!

Hiện giờ Mộ Nhã Triết chỉ vừa mới từ chức tổng giám đốc, thằng nhóc này đã nóng lòng xông vào văn phòng tổng giám đốc.

Thằng nhóc Mộ Yến Thừa này, nói là mưu mô thì đúng là có mưu mô, nhưng còn lâu mới sánh được với Mộ Nhã Triết!

Chẳng cần mất công mất sức, ông ta đã biết tỏng anh ta đang nghĩ gì!

Phần dã tâm kia biểu hiện quá mức rõ ràng.

Mộ Yến Thừa này là đang cho rằng sau khi Mộ Nhã Triết từ chức thì cái ghế tổng giám đốc Mộ thị sẽ thuộc về mình sao? Anh ta cho rằng ngoài mình ra thì không còn có ai khác nữa sao?"

Mộ Lâm Phong không có biểu cảm gì, chỉ nghiêm túc nhìn anh ta, giọng điệu khiển trách: "Yến Thừa, anh hai cháu chỉ vừa mới từ chức tổng giám đốc hôm qua, bây giờ cháu đã xông vào trong văn phòng tổng giám đốc, bao nhiêu ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào cháu như vậy, không thể tránh khỏi bị người ta đàm tiếu! Chú thấy cháu vẫn nên biết điều một chút thì tốt hơn! Nếu không, để chuyện này truyền ra ngoài, người bên dưới không biết lại cho rằng cháu ép anh mình thoái vị, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến cháu sau này!"

Lời này của Mộ Lâm Phong vừa thốt ra, Mộ Yến Thừa đã đứng sững tại chỗ, mở to hai mắt nhìn ông ta, trong lòng vô cùng vui sướng, nói thế nào thì cũng cảm thấy trong lời này có ý tứ sâu xa!

Chú hai nói như vậy là đang lo lắng hành động của anh ta hôm nay sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt trong công ty sao?

Điều này chứng tỏ cái gì?

Chứng tỏ rằng chú hai cũng có ý nâng đỡ anh ta phải không? Nếu không thì cần gì phải lo lắng ảnh hưởng tốt hay không tốt chứ?

Rõ ràng là coi trọng anh ta nên mới có lòng nhắc nhở anh ta một câu như vậy.

Mộ Yến Thừa cũng không biết thế nào gọi là biết điều, trên mặt lại cười hớn hở.

Thế nhưng thái độ của Mộ Lâm Phong lại đột nhiên thay đổi: "Anh hai cháu từ chức, không có nghĩa là không còn người nào khác có thể ngồi lên vị trí này! Vị trí đứng đầu nhà họ Mộ và cái ghế tổng giám đốc này không phải là vị trí tầm thường, nếu không có năng lực thật sự thì sẽ không thể ngồi vững! Chú hai thấy cháu không đủ thành thục, chú thật sự chưa thể yên tâm về cháu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.