Vân Thi Thi nói: "Nếu cô ta muốn gặp anh nói chuyện, vậy thì anh đi đi."
Mộ Nhã Triết cảm thấy hơi ngạc nhiên: "Em cứ như vậy bảo anh đi sao?"
"Nếu không thế thì làm sao?"
Vân Thi Thi bỗng nhiên tạo dáng rồi vung nhẹ mái tóc ướt, quyến rũ cười, ánh mắt tình tứ nói: "Đã trễ thế này, em chẳng tin sẽ có người bỏ bê kiều thê như hoa như ngọc mà đi "sủng ái" một cô gái khác đâu!"
Ít ra thì anh không dám như vậy, ha.
Mộ Nhã Triết cười thành tiếng, nói: "Cho em mười phút sấy khô tóc đấy."
Giọng ra lệnh, là phong cách của anh.
Vân Thi Thi mở to hai mắt nhìn: "Để làm gì?"
Mộ Nhã Triết tắt điếu thuốc, nhả ra một hơi thật sâu, từ từ đứng dạy, đi tới bên cạnh cô, tóm lấy tay cô mà hôn nhẹ lên đầu ngón tay.
"Em đi cùng anh."
Tim Vân Thi Thi đập mạnh một nhịp, lập tức mỉm cười đáp: "Được."
...
Nữa giờ sau bọn họ tới bãi đậu xe, Vân Thi Thi xuống xe, vừa ngẩng đầu đã đổ mồ hôi lạnh.
Đây không phải là chỗ lần trước Tống Ân Nhã hẹn cô sao?
Chẳng lẽ, lâu như vậy, còn chưa đi?
Đã mười một giờ đêm, quán cà phê không phải đã đóng cửa rồi sao?
Mộ Nhã Triết khóa xe, đi lên trước ôm cô, thấy biểu tình sợ run của cô, hạ mi mắt hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì! Vào đi thôi!"
Vân Thi Thi cười với anh, thấy người đàn ông này vươn tay ra, năm ngón tay đan vào nhau, nắm tay nhau đi vào quán cà phê.
Hai người vừa vào cửa, người bán hàng đã vội vàng đi tới cuống quít nói: "Chào hai vị, thật ngại quá... chúng tôi đã đóng cửa..."
"Có người hẹn gặp tôi ở đây."
Anh vừa dứt lời, người phục vụ liền hiểu ra, nói: "Là vị tiểu thư kia ạ?! Thực ra, quán cà phê của chúng tôi đã đóng cửa, nhưng có vẻ như tâm trạng của cô ấy không được tốt lắm, một mình ngồi một phòng, bộ dáng mất mát, chúng tôi cũng không tiện nói gì cả! Nếu như ngài có thể khuyên cô ấy vài câu, chúng tôi vừa lúc được tan làm!"
Vốn là mười giờ đóng cửa, nhưng giờ đã mười một giờ.
Khách chưa về, bọn họ nào dám về.
Vân Thi Thi gật đầu.
Người phục vụ dẫn bọn họ đi tới phòng nọ, mỉm cười nói: "Chính là chỗ này!"
Đẩy cửa ra.
Trong phòng Tống Ân Nhã nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, kích động đứng dậy!
Anh Mộ tới!
Nhanh như vậy!
Cô còn cho rằng đêm nay anh sẽ không tới như lời đã hẹn!
Nhưng không ngờ rằng anh lại tới!
Nhất định là vẫn còn để tâm tới cô rồi!
Nhất định là vẫn còn tình cảm đối với cô, vậy thì mọi thứ đều dễ dàng rồi!
Tống Ân Nhã hiểu Mộ Nhã Triết rất rõ, anh luôn là người trọng tình nghĩa, tuy là cô ta đã rất nhiều lần làm Mộ Nhã Triết tức giận, dù sao giữa họ cũng từng có đoạn thời gian thân thiết, huống chi hiện tại cô lại đang mang thai con của anh, anh nhất định sẽ có trách nhiệm với cô!
Ôm hy vọng như vậy, cho nên Tống Ân Nhã nhanh chân ra mở cửa, vừa thấy nửa người Mộ Nhã Triết lộ ra, trên mặt liền nở nụ cười sáng láng, có hai má lúm đồng tiền rất duyên dáng, dịu dàng gọi một tiếng: "Anh Mộ!"
Thuận thế định nhào vào trong lòng anh.
Nhưng mà vừa mới bước thêm được mấy bước, lại thấy bên cạnh anh còn có một người mà anh đang nắm tay rất chặt, Vân Thi Thi lúc này vừa lúc theo vào...