Anh vốn đã biết việc Tống Ân Nhã mang thai thông qua Vân Thi Thi, nhưng anh muốn chính miệng cô ta nói ra việc này.
Cô ta không phải là muốn giữ thể diện sao, đã vậy thì dứt khoát đánh vỡ luôn chút tôn nghiêm cuối cùng của cô ta đi.
Đối với người mà anh đã không còn chút cảm tình thì anh luôn tàn nhẫn như vậy.
Tống Ân Nhã vẫn im lặng không nói, sắc mặt đỏ lên, đối diện Vân Thi Thi mà không biết nên mở miệng như thế nào.
Lần trước, cô ta còn lớn tiếng tuyên bố, cô ta và anh Mộ đã xảy ra tình một đêm nên mới có đứa bé này.
Đây chẳng qua chỉ là một loại kỹ năng gây chia rẽ.
Nhưng trên thực tế thì sao?
Vốn không tồn tại việc như vậy.
Ban đầu cô ta muốn hẹn một mình anh Mộ tới, muốn nhẹ nhàng mà làm, hy vọng anh sẽ vì cốt nhục của mình mà gánh vác trách nhiệm, rồi cho cô ta một câu trả lời hợp lý, đồng thời, gây mâu thuẫn tình cảm giữa anh và Vân Thi Thi.
Nhưng hiện giờ lại có sự xuất hiện của Vân Thi Thi, khiến cô ta không thể nào làm tròn được kế hoạch này!
Nếu như vừa mở miệng, sẽ hỏi tới nguồn gốc của đứa trẻ, cô ta biết trả lời ra sao?
Nếu như Vân Thi Thi không có ở đây, cô ta còn có thể bất chấp tất cả, dù sao cũng đã mang thai rồi, đoán rằng anh Mộ cũng sẽ không nỡ làm gì cô ta!
Chỉ là lúc này Vân Thi Thi lại ở đây, chẳng lẽ cô ta lại phải tự phủ định lời nói dối của mình?
Đó chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao?!
Mộ Nhã Triết thấy vẻ mặt quẫn bách của cô ta, cảm thấy mất kiên nhẫn, châm một điếu thuốc để hút, chẳng biết là cố ý hay là vô tình, thoáng cái cả căn phòng đã tràn ngập mùi khói.
Tống Ân Nhã lập tức lo lắng, ngẩng đầu, thấy người đàn ông đối diện này lại đang dửng dưng nhả khói thuốc, trong lòng cô ta đang có đầy một bụng ấm ức, nên nước mắt cũng lập tức dâng lên.
"Anh Mộ, anh có thể không hút thuốc được không?... Em... em đang mang thai..."
"Mang thai?"
Mộ Nhã Triết cũng không vội dập thuốc, sắc mặt bình tĩnh nhìn cô ta bịt mũi, biểu hiện căng thẳng khiến anh vô thức thấy tức cười: "Em sao lại có thể mang thai được?"
"Em..."
Tống Ân Nhã lập tức nghẹn lời, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào!
Có điều thật sự đáng thương thay cho Tống Ân Nhã, căn bản không biết rằng là hai người đang ngồi trước mặt cô ta hiện giờ vốn đã biết hết uẩn khúc đằng sau việc này, cô ta khó khăn nghĩ đủ cách để che giấu việc làm xấu xa của mình, nhưng trên thực tế, vài trò vặt vãnh này của cô ta đối với Mộ Nhã Triết mà nói, anh đã nắm rõ như lòng bàn tay rồi!
Hiện giờ chỉ là đang cố ý đùa bỡn cô ta mà thôi!
Tống Ân Nhã không dám hít sâu, che miệng và mũi lại, nước mắt cũng dưng dưng, vừa ngập ngừng vừa nghẹn ngào thốt ra sự thật: "Em mang thai... em mang thai con của anh..."
"Con của anh?"
Mộ Nhã Triết lạnh lùng cười, hỏi ngược lại: "Em làm sao mà có thai được?! Rõ ràng giữa chúng ta chưa từng phát sinh chuyện gì mà!"
Lời này của anh, chắc chắn là cố ý làm cô ta khó chịu!
Có điều đã tới nước này rồi, cô ta chẳng cần để ý tôn nghiêm hay thể hiện gì nữa, mọi ưu thế đã mất hết rồi, không bằng nói hết ra luôn!
Vua còn thua thằng liều, chẳng nhẽ còn gì phải sợ Vân Thi Thi nữa sao?
Tống Ân Nhã đột nhiên cười ngoan độc, ngẩng đầu chậm rãi nói: "Anh Mộ, em hẹn anh tới đây, chính là để nói chuyện này. Cách làm có chút không quang minh chính đại nên anh không cần phải hỏi tới làm gì! Nói chung... em đã mang thai..."