Chờ anh ta đi vào rồi, Mạnh Tinh Tuyết đứng ở cửa ngẩn người một lúc lâu, lúc này mới ỉu xìu đóng cửa lại.
Mộ Yến Thừa đến bất ngờ như vậy khiến cô ta phải giật mình.
Cô ta vốn cho rằng người đàn ông này chắc chắn là rất tức giận với cô ta, thời gian tới sẽ không đến đây, thế mà mới chỉ có một ngày không liên lạc, anh ta đã vội vàng tìm tới cửa rồi!
Chuyện này là sao đây?
Trong lòng cô ta lo lắng, chẳng lẽ bởi vì nhà họ Mộ yêu cầu, bắt anh ta dẹp sạch nợ đào hoa bên ngoài sao?
Mạnh Tinh Tuyết có chút lo lắng xoa bụng dưới, vô cùng đau lòng.
Sớm biết như vậy đã không nói cho anh ta biết!
Nếu như sớm biết rằng Mộ Yến Thừa sẽ không cưới cô ta thì ngay từ đầu cô ta đã phòng ngừa cẩn thận hơn, cho dù có mang thai ngoài ý muốn nhưng không nỡ bỏ đi thì cũng sẽ không để cho anh ta biết!
Ít nhất, ngay lúc anh ta nói sẽ không cưới cô thì cô cũng có thể cao ngạo mà yên lặng rời khỏi anh ta, giữ lại tôn nghiêm cho mình! Mang theo đứa bé trong bụng mà yên lặng rời đi, không cần phải bị động giống như bây giờ!
Lần này anh ta tới, nhìn thái độ có vẻ rất kiên quyết, chẳng lẽ muốn ép cô ta phải phá bỏ cái thai sao?
Mạnh Tinh Tuyết nghĩ tới đây, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi!
Mộ Yến Thừa đi vào, liếc mắt một cái đã thấy một tô mì ăn liền trên bàn, nhìn giống như chỉ vừa mới nấu xong, hơi nóng đang không ngừng bốc lên!
Chỉ là, đây đâu phải mì Dương Xuân, đây là loại mì bốn đồng một gói bán đầy ngoài tiệm tạp hóa, căn bản là chẳng có chút dinh dưỡng nào, cô ta ăn tối bằng thứ này sao?
Mộ Yến Thừa không biết vì sao mình lại nổi giận, chỉ tay vào tô mì trên bàn mà nói: "Em ăn cái thứ này sao? Đã mang thai rồi mà còn ăn mì ăn liền, dinh dưỡng ở đâu hả?"
"Liên quan gì tới anh!"
Mộ Yến Thừa lạnh lùng nói: "Không phải tháng nào anh cũng cho em tiền sao? Sao không lấy tiền mà mua thuốc bổ và đồ ăn dinh dưỡng một chút, ăn mì ăn liền thế này, lấy đâu ra dinh dưỡng cho đứa bé!"
Dừng một chút, anh ta xoay người, vừa muốn quở trách cô ta thì đã thấy Mạnh Tinh Tuyết yên lặng đứng sau lưng, môi bị cắn chặt, trong hốc mắt ngập nước.
Cho dù cô ta có cố nhẫn nhịn thế nào thì cũng không ngăn được dòng nước mắt đang rơi xuống không ngừng, dáng vẻ khổ sở khiến người ta vừa thấy đã thương.
Mộ Yến Thừa lập tức ngẩn ra, đến khi phản ứng kịp, thấy cô ta cố nén tiếng khóc thì không kiên nhẫn quát: "Em vô duyên vô cớ đi khóc lóc cái gì?"
Mạnh Tinh Tuyết không trả lời, hỏi ngược lại: "Vậy anh vô duyên vô cớ đến đây làm gì?"
"Anh..."
Mộ Yến Thừa nhất thời nghẹn lời, không biết phải trả lời thế nào, bỗng dưng hỏi lại với giọng điệu chẳng vui vẻ gì:"Vì sao tôi không thể tới đây? Nhà này là do tôi thuê, nếu đã là tôi thuê thì chính là địa bàn của tôi, tôi tới đây thì có vấn đề gì sao?"
Mạnh Tinh Tuyết lạnh lùng cười, trên mặt vẫn chưa hết nước mắt, lại ra vẻ quật cường ngẩng đầu lên: "Mộ Yến Thừa, trước đây anh thuê nhà trọ cho tôi, tôi đã trả lại rồi. Nơi này là do tôi tự dùng tiền đi làm thêm của mình để trà tiền thuê nhà! Đây là chỗ tôi sống, không phải địa bàn của anh, không phải chỗ để anh muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!"
Cô ta công khai chủ quyền như vậy khiến Mộ Yến Thừa khó chịu trong lòng!