Mì vừa nấu xong, còn chưa kịp ăn thì đã người đàn ông này đã không mời mà đến!
Có thể nói nhiều như vậy, Mạnh Tinh Tuyết chỉ hận không thể móc tim mình ra cho anh xem, nhưng người đàn ông này lại vẫn thờ ơ, từ đầu đến cuối, thứ duy nhất mà anh ta nhớ tới không phải là cô ta, cũng không phải đứa bé trong bụng, mà là quyền thế và tiền bạc!
Lòng Mạnh Tinh Tuyết nguội lạnh, cứ dây dưa làm phiền như thế, chi bằng buông tay đi!
Dù sao thì có khuyên thế nào, anh ta cũng sẽ không thay đổi!
Cô ta không nên mơ mộng hão huyền làm gì!
Mộ Yến Thừa nhìn bộ dáng nghèo túng của cô ta, trong lòng lại nhói đau, nói với cô ta: "Đừng làm khổ mình như thế! Theo anh đi! Anh sẽ tìm cho em một bảo mẫu và một vệ sĩ, sẽ sắp xếp tốt cho em, cho dù em không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho đứa bé chứ!"
Mạnh Tinh Tuyết vẫn vô cảm ăn mì, không nói câu nào, nhưng biểu cảm trên mặt lại giống như đang nói "Không cần!"
Đây là đang xem như anh ta không tồn tại!
Mộ Yến Thừa lại đứng lảm nhảm cái gì đó một hồi lâu, nhưng cô ta không nghe lọt được chữ nào.
Sau cùng, anh ta giậm chân, dường như vô cùng tức giận, chỉ nghe cửa bị đóng lại cái "ầm", anh ta sập cửa rời đi rồi!
Mạnh Tinh Tuyết ngẩng đầu, nhìn căn phòng vắng vẻ, lại bưng tô mì lên uống vài ngụm nước, nhưng cũng không rõ, vị mặn chát trong miệng là do nước mì hay là nước mắt của cô ta...
...
Nhà họTống.
Hôm nay Tống Chính Quốc đi ra ngoài, Giang Khởi Mộng không biết là bằng cách nào, có lẽ là dùng quan hệ, từ trong tay người giúp việc lấy được mấy sợi tóc của Mộ Yến Thừa, vội vàng đi đến bệnh viện làm xét nghiệm.
Còn Tống Vân Tích thì lo lắng cho Ân Nhã, cho nên cả ngày canh trước cửa phòng cô ta.
Tống Ân Nhã cả ngày đều không rời giường, ăn cơm cũng là ăn ở trên giường.
Sau khi mang thai, cô ta có phản ứng nôn nghén, mà phản ứng của Tống Ân Nhã lại rất mạnh, nôn đến mức cả người mềm nhũn, cứ như vậy nằm ở trên giường cả ngày.
Chạng vạng tối, Giang Khởi Mộng chạy về nhà, đẩy cửa phòng ngủ ra thì thấy Tống Vân Tích đang ngồi chơi game bên cạnh giường.
Mà Tống Ân Nhã đang tựa vào đầu giường, chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà.
"Ân Nhã! Báo cáo giám định DNA đã có, đứa bé trong bụng con đúng là của Mộ Yến Thừa!"
Giang Khởi Mộng vui mừng nói xong, liền thấy Tống Ân Nhã cúi đầu xuống, thở dài một tiếng, nước mắt lập tức rơi xuống.
Trước đó, cô ta vẫn còn ôm chút hy vọng.
Cho dù đây là con của Mộ Nhã Triết cũng được.
Cô ta thà rằng đây là con của Mộ Nhã Triết, sau đó sẽ bỏ đứa bé này đi, bởi vì điều này chứng minh, những lời nói hôm qua của Mộ Nhã Triết chỉ là dọa cô ta mà thôi, không ngờ rằng anh thật sự dùng thủ đoạn để đổi t*ng trùng.
Điều này chứng tỏ rằng, anh ta thật sự rất lạnh lùng tàn ác.
Cũng cực kỳ vô tình với cô ta!
Cô ta yêu anh mười mấy năm, sâu đậm như thế, kết quả lại là bị anh đùa giỡn trong tay!
"Gạt người! Đồ lừa đảo!"
Cô ta nghiến răng, tức giận.
Giang Khởi Mộng lại còn tưởng rằng cô ta nghi ngờ kết quả, lập tức giải thích: "Không thể nào! Mẹ vì lo lắng nên đã làm hai lần, cho ra cùng kết quả, đứa bé trong bụng con chắc chắn là con của Mộ Yến Thừa! Mẹ không hề lừa con!"