"Vì sao... Vì sao lại đối xử với tôi như vậy?!" Tống Ân Nhã gào lên một câu, sau đó vùi mặt vào trong chăn khóc không ngừng.
Giang Khởi Mộng vừa đau lòng, cũng vừa cảm thấy tức giận, càng yêu thương cô ta bao nhiêu bà ta lại càng thấy bất lực, thấy tức giận khi cô ta hồ đồ, mất khôn!
"Ân Nhã, con mang thai đứa bé của Mộ Yến Thừa, đây chẳng phải là chuyện tốt sao? So với Nhã Triết, Mộ Yến Thừa mới đúng là miếng mồi ngon, nếu thằng bé không thua kém ai cũng có thể lên làm gia chủ nhà họ Mộ, như thế thì về sau con nhất định sẽ là bà chủ nhà họ Mộ rồi! Tuy mọi chuyện có chút phức tạp, nhưng con cũng coi như là chó ngáp phải ruồi! Mang thai con của Mộ Yến Thừa còn tốt hơn so với mang thai con của Nhã Triết!"
Tống Vân Tích ngồi bên cạnh không nói lời nào.
Mà Tống Ân Nhã cũng không nói câu nào, vùi đầu vào trong chăn, cả người run rẩy như đang khóc.
Bà ta đi qua, an ủi: "Ân Nhã, con cũng đừng đau khổ, nghĩ thông suốt một chút! Cả đời người phụ nữ chọn được người chồng tốt mới là chuyện quan trọng nhất! Lập gia đình, đối với phụ nữ chính là đầu thai lần thứ 2 trong đời! Chỉ cần đầu thai vào nhà tốt coi như cả đời được hạnh phúc! Huống hồ, thằng bé Yến Thừa này cũng rất ưu tú, so với Nhã Triết còn dịu dàng hơn, nếu con biểu hiện tốt một chút, cậu ta nhất định sẽ coi con như vật báu, cưng chiều yêu thương con! Còn Mộ Nhã Triết thì sao?! Chẳng lẽ, đến bây giờ con còn chưa nghĩ thông, còn muốn thằng nhóc kia?! Thằng bé bây giờ đã không phải là gia chủ nhà họ Mộ, như vậy cũng chẳng có gì tốt cả! Con ở cùng với thằng bé chỉ càng khiến con thêm khổ hơn thôi! Mẹ biết tình cảm của con giành cho nó rất sâu đậm, nhưng thứ tình cảm này có thể mang ra làm cơm ăn không?! Mẹ thừa nhận Nhã Triết rất xuất sắc, đẹp trai lại tài giỏi, nhưng hiện tại thằng bé rất nghèo, nếu so với Mộ Yến Thừa thì đúng là một trời một vực! Chim khôn biết lựa cành đậu, phụ nữ cũng phải thông minh chút, đối xử tốt với chính bản thân mình! Chọn đàn ông cũng phải biết chọn người ưu tú! Mộ Yến Thừa cũng không tồi!"
Giang Khởi Mộng khuyên can mãi, Tống Ân Nhã mới ngừng khóc, tâm trạng mới dịu đi một chút.
Đứa bé này là hy vọng duy nhất của Tống Ân Nhã!
Bám lấy đứa bé này, có lẽ về sau Tống gia còn có thể dựa vào Mộ gia mà huy hoàng hơn một chút!
Tống Vân Tích cũng nói: "Ân Nhã, em nên hết hy vọng đối với Mộ Nhã Triết đi! Anh ta đã tỏ rõ là không đặt em vào trong lòng, thậm chí còn dùng thủ đoạn như vậy để tính kế em, ghê tởm hơn chính là còn dùng sự trong sạch của em để uy hiếp cha, uy hiếp nhà họ Tống, người đàn ông độc ác như vậy có cái gì để em phải nhớ đến anh ta?!"
"Em không cam lòng!"
Tống Ân Nhã nghiến răng nghiến lợi nói: "Em không cam lòng! Em có chỗ nào không bằng người phụ nữ kia?"
Tối hôm qua, cô ta đã nghĩ thông, vừa tỉnh dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn ánh nắng rực rỡ chiếu sáng ngoài kia nhưng chẳng thể nào chiếu tới đáy lòng cô ta!
Cô ta nghĩ lại chợt thấy cô ta bị Mộ Nhã Triết hại thảm rồi!
Phải, là cô ta trăm phương ngàn kế, chỉ vì muốn được ở cùng với người trong lòng mà dùng tới thủ đoạn bẩn thỉu kia!
Cũng vì thương anh mà cô ta chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ làm hại đến anh!
Ngẫm lại lúc thụ thai nhân tạo, bởi vì cơ thể hư nhược, thụ tinh nhân tạo đơn thuần thì xác suất thất bại rất cao, cho nên cô ta đã cố gắng chịu khổ, dùng phương thức thụ tinh trong ống nghiệm, rất không dễ gì mới mang thai đứa bé!
Nhưng kết quả thì sao?!
Kết quả là bị người đàn ông mình yêu sâu đậm đùa bỡn, tư vị này, thống khổ giống như bị dao đâm vào tim, máu chảy đầm đìa!
Tình yêu sâu đậm liền hóa thành oán hận ngập trời!