Có lẽ là do đón năm mới cùng người nhà nên mới có cảm giác ấm áp hạnh phúc như vậy đi.
Chỉ có ở cùng một chỗ với người nhà mới đúng là trải qua năm mới một cách chân chính!
Mộ Nhã Triết bất chợt hiểu ra, vì sao vừa đến cuối năm, nhân viên trong công ty lại tất bật muốn về nhà, tập đoàn tài chính Đế Thăng có một quy tắc đó là chỉ cầm làm xong việc trước là có thể về nghỉ trước.
Vì thế, toàn bộ nhân viên công ty trước ngày cuối năm nửa tháng, liền liều mạng làm cho xong công việc, chỉ để có thể cùng người nhà vui vẻ trải qua những ngày cuối cùng trong năm..
Mộ Nhã Triết dán tờ giấy đỏ cuối cùng lên cửa phòng làm việc, ôm lấy Tiểu Dịch Thần, hai cha con nhìn nhau nở nụ cười thật tươi.
"Cha! Cha!"
Hữu Hữu giơ hai chiếc đèn lồng màu đỏ thẫm lên, mặt mày hớn hở nói: "Cha, qua giúp con một việc!"
"Gấp cái gì?"
Mộ Nhã Triết đặt Tiểu Dịch Thần xuống rồi đi qua, Hữu Hữu cầm tay kéo anh ra cửa, thì ra Hữu Hữu muốn treo hai chiếc đèn lồng ở trước cửa, như vậy mới thêm chút không khí vui mừng đón năm mới.
Nhưng vóc dáng cậu thấp bé, kể cả Vân Thi Thi có bế cậu nhóc lên cũng phải cật lực.
Trong nhà lại không có thang, vì thế cậu chỉ có thể trông mong vào Mộ Nhã Triết.
Thân cao 1m88, Mộ Nhã Triết dễ dàng bé cậu lên, sau khi Hữu Hữu treo đèn lồng lên liền vô cùng vui vẻ.
Đêm giao thừa đang tới gần, bởi vậy, Vân Thi Thi liền lái ô tô đến siêu thị, quyết định mua rau cỏ, thịt cá để làm cơm tất niên, thuận tiện, chuẩn bị một chút bánh chẻo, vằn thắn để ăn.
Đêm giao thừa cùng nhau làm cơn tất niên, mọi người quây quần bên nhau, cùng ăn vằn thắn, cùng ăn bánh chẻo… đã thành một thông lệ không thể thiếu.
Lúc mua nguyên liệu về nhà, Vân Thi Thi bỗng nghĩ tới cái gì, nói: "Đêm giao thừa làm cơm tất niên, gọi cả Tiểu Kiệt tới ăn đi! Thêm một người, cũng thêm một đôi đũa, lại càng thêm náo nhiệt!"
"Vâng!" Hữu Hữu bày tỏ sự tán thành, bừng bừng hứng trí.
Đương nhiên Mộ Nhã Triết cũng không có ý kiến gì, lần đầu tiên anh được cùng người nhà trải qua năm mới, bởi vậy cũng biết càng nhiều người thì càng vui vẻ náo nhiệt.
Vì thế, Vân Thi Thi gọi điện thoại cho Cung Kiệt, điện thoại mới vừa được chuyển, cô liền cao hứng nói: "Tiểu Kiệt, ngày mai là giao thừa rồi, tới nhà chị ăn cơm nhé!"
Đại khái khoảng một lúc lâu, Cung Kiệt mới thốt lên một câu nghi vấn: "Giao Thừa? Là chuyện gì?!"
Vân Thi Thi ngây ngẩn cả người.
Vậy mà cô lại quên, khi cô ở cùng Tiểu Kiệt thực sự chưa từng trải qua đêm giao thừa bao giờ, cô nhớ mang máng, khi đó mẹ cũng rất khó khăn, đến đêm giao thừa, trên bàn cơm có cá có thịt coi như đã không tồi rồi.
Khi mẹ mất, Tiểu Kiệt liền lớn lên ở nước ngoài, xem như một nửa người ngoại quốc, bởi vậy, đối với ‘Tết âm lịch’ cũng không hiểu rõ lắm.
Vì thế cô giải thích cho anh nghe: "Giao thừa chính là lúc bước sang năm mới, tối ngày mai chính là giao thừa rồi, cho nên phải cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên! Càng nhiều người càng đông vui nhộn nhịp! Ăn xong cơm chúng ta sẽ ra bờ sông bắn pháo hoa, em đến chứ?"
Pháo hoa cô đã mua sẵn.
Năm nay cô mua rất nhiều pháo hoa xinh đẹp, chỉ chờ đến 12 giờ đêm châm ngòi bắn pháo ở bờ sông, đón năm mới sang.