Cung Kiệt kêu "Á", liên tục ba lần bị tấn công mạnh mẽ, lại trượt té trên mặt đất.
Hữu Hữu không nhịn được ôm bụng cười lăn lộn, buông lời nhục mạ: "Cậu yêu hơn gà!"
Rốt cuộc Vân Thi Thi cũng không nhịn được, cũng cười ha ha theo.
Yếu hơn gà?
Cung Kiệt tức giận lại từ dưới đất đứng lên, có lẽ là do quá kích động nên thuận tay nên thành lũy còn chưa đắp xong đã theo Mộ Dịch Thần vốc tuyết lên, bóp bóp mấy cái rồi ném về phía Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết lại rất nhàn nhã di chuyển thân mình, nhanh nhẹn tránh đi.
Cầu tuyết lỏng lẻo nện vào người Hữu Hữu, bể nát.
Mộ Dịch Thần ủy khuất nói: "Cậu, đừng có động đến thành lũy của cháu!"
"Bốp - -"
Cung Kiệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà đánh cho lão đại của mình một cái, buồn bực kháng nghị: "Người ta đã đánh tới tận cửa rồi còn thành với lũy cái gì? Trực tiếp tấn công đi!"
Tiểu Dịch Thần cũng nhanh chóng vứt bỏ thành lũy, chẳng cần phòng thủ nữa, nắm tuyết từ dưới mặt đất lên, ném thẳng về phía Mộ Nhã Triết.
Hai cậu cháu một viên lại một viên ném qua bên kia chiến tuyến.
Chiến hỏa ngập tràn khắp nơi.
Hữu Hữu nhanh chóng tránh về sau thành lũy, bắt đầu không ngừng nặn cầu tuyết, sau đó lại liên tục vận chuyển tới chiến địa, một bên lớn tiếng cổ vũ Mộ Nhã Triết: "Cha, cố lên! Ngược chết bọn họ!"
Mộ Nhã Triết khai hỏa hết chiến lực, "Bốp bốp bốp" công kích lại cả hai cậu cháu.
Hữu Hữu nặn cầu tuyết cũng vô cùng hoàn hảo, lực công kích mạnh mẽ, hơn nữa còn tăng thêm vài phần thuộc tính hung mãnh.
Vân Thi Thi đứng nhìn mà cười đến không kịp thở.
Đó thì là cầu tuyết cái gì?
Chính là cầu băng mới đúng!
Sức chiến đấu của Tiểu Dịch Thần và Cung Kiệt tuyệt đối là đệ nhất, nhất là Cung Kiệt, dù sao cũng là người lớn, thực lực cũng phải ngang ngửa Mộ Nhã Triết, lại còn có thêm Tiểu Dịch Thần, cũng có được nửa sức chiến đấu của Mộ Nhã Triết, hai người phối hợp rất ăn ý, song kiếm hợp bích, nhưng hai người đều đứng ở tiền tuyến, việc tiếp tế đạn dược có thiếu sót không nhỏ, thành ra hai phe vẫn khá tương xứng khả năng.
Hữu Hữu ở một bên, vừa quan chiến vừa nặn cầu tuyết rất vui vẻ.
Vân Thi Thi không khỏi thấy thương Hữu Hữu, ngược lại tren mặt lại cười rất tươi.
Bỏ qua những chuyện phiền lòng vừa rồi, hiện giờ tâm tình đã thoải mái hơn nhiều, nhìn bốn người kia ở trong sân nghịch phá tung trời, tự dưng lại nảy sinh một thứ hạnh phúc đến an nhàn.
Hữu Hữu đã bao lâu rồi không được chơi đùa vui vẻ như vậy?
Trước đây, mỗi lần mùa đông tuyết rơi đều có rất nhiều trẻ con chạy ra khỏi nhà chơi ném tuyết, dĩ nhiên những lúc như thế đứa bé này đều rất hâm mộ ghé sát vào cửa sổ nhìn, nhưng vì lý do sức khỏe mà đều bị buộc ở trong nhà, bởi vậy, chỉ có thể hâm mộ trong lòng.
Mà lúc này thì không như vậy.
Có Cung Kiệt và Mộ Dịch Thần,còn có cả Mộ Nhã Triết cùng chơi với cậu, cho nên cũng không cảm thấy cô đơn nữa rồi.
Trong sân, "khói dúng ngập tràn", "chiến hỏa liên miên."
Cung Kiệt và Tiểu Dịch Thần đồng vai sát cánh, sức chiến đấu rất hung mãnh, mà Mộ Nhã Triết cũng đã khai hỏa toàn bộ hỏa lực, lấy sức một người cũng có thể đấu lại hai.
Chiến cuộc bất phân thắng bại, vừa là trò chơi, vừa là toàn lực ứng phó, càng không để cho quân địch một lối thoát, tuyệt không thủ hạ lưu tình.
"Bộp" một tiếng, trong lúc không đề phòng, Hữu Hữu bất ngờ trúng một chiêu, bị đánh trúng gáy, cậu nhóc kêu lên một tiếng rồi ngã dúi trên mặt đất, cậu nhanh chóng đứng lên, một bên mượn thành lũy ẩn mình, một bên phản kích về phía Tiểu Dịch Thần.