Nhìn thấy đó, nhưng lại không dám bước vào, cảm giác như thể mình là một kẻ tha hương không chốn trở về.
Hoa Cẩm chậm rãi lui về phía sau một bước, lại đi ra ngoài sân, nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất, lẳng lặng hồi lâu, đưa mắt nhìn cảnh tượng ồn ào vui vẻ bên trong phòng khách, vừa hâm mộ lại vừa có cảm giác mình không nên quấy rầy sự ấm áp hài hòa này.
Chắc anh ta sẽ không được hoan nghênh cho lắm nhỉ?
Anh ta không dám tưởng tượng, lúc anh ta đi vào, những người kia sẽ hoặc là hoài nghi, hoặc là bài xích, hoặc là chống đối, chỉ mới nghĩ trong đầu như vậy thôi mà anh ta đã mất hết can đảm, vừa thấy xấu hổ lại vừa căng thẳng.
Trong lòng vừa bất an vừa cô đơn.
Ngọn đèn ấm áp kia không phải vì anh ta mà sáng lên.
Bởi vì trong lòng hoảng loạn như vậy nên anh ta không có dũng khí bước vào, xoay người vội vàng rời đi như thể một tên lính đào ngũ, muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Hoa Cẩm vừa xoay người, đằng sau đã có một giọng nói vang lên.
"Hoa Cẩm!"
Bóng lưng Hoa Cẩm đứng sững lại, hơi kinh ngạc xoay người.
Chẳng biết Vân Thi Thi đã đứng bên cửa từ lúc nào, nhìn thấy anh ta, trên mặt vừa vui mừng lại vừa có nét hờn dỗi: "Sao bây giờ anh mới đến?"
"Tôi..."
Hoa Cẩm bối rối nhìn cô, cũng không biết nên nói cái gì.
Thật ra anh ta đã đến một lúc lâu, nhưng vì trong lòng bất an nên vẫn đứng mãi ngoài cửa, không cách nào lấy đủ dũng khí mà bước vào.
Vân Thi Thi đi về phía anh ta, kéo lấy tay anh ta, giọng hơi oán trách: "Anh đến muộn như vậy, mọi người đều đang đợi anh đấy, đồ ăn nóng còn chưa được bưng lên đâu! Anh nhanh vào đi!"
"Thi Thi..."
Hoa Cẩm còn chưa kịp tỏ thái độ, Vân Thi Thi đã dắt tay anh chạy vào trong nhà.
"Đợi... Đợi đã."
Hoa Cẩm hơi băn khoăn đứng lại, có chút bất an.
Vân Thi Thi kinh ngạc xoay người, lại thấy dáng vẻ cô độc khiến người ta thương xót của anh ta. Hoa Cẩm ngập ngừng nói: "Mọi người... Mọi người sẽ hoan nghênh tôi chứ?"
"..."
Vân Thi Thi bị dáng vẻ đáng thương của anh ta làm cho mềm lòng.
Hoa Cẩm lại cười cười vẻ áy náy: "Tôi sợ... quấy rầy mọi người, Thi Thi, nếu không..."
"Anh nói gì vậy chứ?"
Vân Thi Thi dịu dàng đáp lại, cầm lấy tay anh ta, nở nụ cười tươi rói: "Mọi người đều đang đợi anh đấy!"
Một câu như vậy, khiến cho anh ta vô cùng xúc động.
Hoa Cẩm ngoài ý muốn mở to hai mắt ra, nhìn cô với vẻ khó tin: "Thật sao?"
"Phải!"
Vân Thi Thi lại nói: "Chỉ thiếu một mình anh nữa thôi, ăn xong bữa cơm tất niên rồi chúng ta sẽ cùng nhau ra bờ sông bắn pháo hoa nhé? Chúng ta đã hẹn rồi, anh không thể thất hẹn được!"
Trong lòng Hoa Cẩm như thể vừa có dòng nước ấm chảy qua.
Vân Thi Thi cũng không chần chừ gì nữa, kéo thẳng anh ta vào trong phòng khách.
Hoa Cẩm không vùng vẫy, cũng không tránh né, mặc cho cô kéo đi vào bên trong.
Phòng khách to như thế nhưng lại tràn đầy hơi ấm.
Lúc anh ta bị bao bọc trong ánh sáng ấm áp của ngọn đèn thì trước mắt bỗng nhiên sáng lên, nhìn mấy người ngồi vây quanh bàn ăn, anh ta nhất thời không biết nên phản ứng thế nào!
"Đã để mọi người phải đợi lâu rồi, giới thiệu với mọi người, đây là Hoa Cẩm."
Tiểu Dịch Thần vừa thấy thì đứng lên đầu tiên: "A... a...! Đây là người bạn mà mẹ nói là tối nay sẽ tới chơi sao? Con biết chú ấy! Chú ấy chính là nam chính trong phim《Khuynh quốc》!"
Hữu Hữu có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn tỏ thái độ hòa nhã, ngoan ngoãn chào hỏi.